Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 264: Món quà




Kiếm khí giống như dòng chảy mất khống chế tràn ra từ trên người hắn, hóa thành từng luồng gió lạnh lẽo, tạo thành một vòng xoáy vây lấy hắn. Lúc này, xoay quanh cả cơ thể hắn là một làn sóng dao động hết sức kỳ diệu.

Chua hết, từ trên người Cố Thanh Sơn còn phát ra từng tia điện màu lam, không khống chế được, dung nhập vào trong vòng xoáy kiếm khí, hấp thu những tinh hoa trong đó.

Thời gian như dừng lại vào giây phút này, giây phút khi Hart ở giữa không trung mới thở ra được một hơi, mà lá bài Giáo hoàng cầm trên tay, đang chuẩn bị ném ra ngoài. Còn ở bên kia, Cố Thanh Sơn nắm lấy kiếm, chuẩn bị xông lên bất cứ lúc nào.

Giáo hoàng nhìn đối phương, bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác.

Trong chớp nhoáng, tựa như cả thế giới đều đứng về phía đối phương.

Chỉ trong khoảnh khắc, bà ta dường như đã biết được gì đó.

"Loại dự cảm này... không tốt!"

Ở sau lưng bà, một lá bài cực lớn đột nhiên xuất hiện. Đó là một lá bài màu vàng, bên trên vẽ một vị thiên sứ, tay cầm Quế trượng, từ trên trời bay xuống.

Lá bài màu vàng vừa xuất hiện, một sợi xích màu đen từ trên người Giáo hoàng bay lên trời, tan thành mây khói.

Trong nháy mắt này, Giáo hoàng đã hoàn toàn thoát khỏi phong ấn vận mệnh. Bà ta chắp hai tay lại, thẻ bài màu vàng lập tức dính lên sau lưng bà ta, ánh sáng thần linh chói lọi không ngừng hiện lên trên người bà.

Bình Phong Huy Hoàng của các vị thần!

Cùng thời khắc đó, vòng xoáy kiếm khí quấn quanh người Cố Thanh Sơn biến mất. Máu tươi thấm ra từ từ khắp các lỗ chân lông trên người hắn, bắp thịt bị kéo xé dưới một loại áp lực vô hình, mang đến cơn đau dữ dội như róc thịt.

"Phụt!" Cả người hắn run bần bật rồi phun ra một ngụm máu, trong nháy mắt Cố Thanh Sơn đã biến thành huyết nhân.

Cơ thể hắn lắc lư qua lại, lảo đảo muốn ngã.

Nhưng bây giờ là thời khắc quan trọng nhất, tuyệt đối không thể buông lỏng, nếu không thì bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển hết!

Cố Thanh Sơn cắn chặt hàm răng, hai tay cầm kiếm, liều mạng chém một nhát về phía trước.

Tất cả mọi việc đều chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Lôi điện lập loè chói mắt nổ tung, chiếu rọi lên cả căn phòng khiến nó biến thành thế giới chớp nháy thoắt sáng thoắt tối không ngừng.

Thất Tinh Du Long!

Bảy chùm sáng trên Địa kiếm đột nhiên không thấy đâu nữa, thay vào đó là một cái đầu rồng dữ tợn cỡ lớn màu lam, hoàn toàn được tạo nên bởi điện quang.

Chỉ một thoáng, đầu rồng nhô ra từ thân kiếm, há to miệng bất thình lình nhào cắn về phía trước, chỉ trong chốc lát đã ngậm Giáo hoàng vào trong miệng.

Ở sau đầu rồng là cơ thể uốn lượn được hình thành từ kiếm khí và lôi quang, từ từ bay lên khỏi Địa kiếm.

Đây là một con Ngũ Trảo Lôi Long.

Lôi Long cắn chặt Giáo hoàng, phá vỡ đỉnh nóc, bay lên không trung. Còn ở giữa không trung, Hart bị Lôi Long va vào một cái, hóa thành một bóng xám, bị đánh bay đến nơi nào chẳng biết.

Chỉ thấy trong bầu trời đêm tối tăm mù mịt, một con Lôi Long toàn thân loé lên từng đường sáng lôi điện màu xanh, trong miệng ngậm một thứ gì đó phát ra tia sáng chói lòa màu trắng, không ngừng bay lượn trên không trung.

Lôi Long tựa hồ muốn nuốt ánh sáng màu trắng trên miệng vào trong bụng, nhưng dù có bay lượn truy đuổi thế nào, quầng sáng vẫn chắn ở miệng rồng như cũ, không bị Lôi Long nuốt xuống.

Một lúc sau, ánh sáng màu trắng đột ngột bùng phát, nóng rực như mặt trời.

Không, phải nói là, ánh sáng màu trắng đã thay thế mặt trời.

Giời phút này, khắp thủ đô Thánh quốc đang là đêm tối, lại đột nhiên bừng sáng biến thành ban ngày. Mọi người sửng sốt, rối rít ngẩng đầu lên, thưởng thức cảnh tượng vô cùng tráng lệ này.

Sau vài hơi thở, Lôi Long không cam lòng gầm lên một tiếng, tiêu tán giữa bầu trời. Còn vầng sáng màu trắng kia kia dần dần dừng lại trên không trung, lộ ra hình dáng của Giáo hoàng. Quần áo của bà ta đã tàn tạ không chịu nổi, lụa mỏng trên mặt không biết đã bay đi từ lúc nào.

Bà ta mở cặp mắt như hai cái động sâu đen tối ra, nhìn xuống gánh xiếc ở bên dưới.

"Không ngờ lại khiến ta phải dùng hết Bình Phong Huy Hoàng của các vị Thần, thật là đáng chết... Trên thế giới này, không thể nào có kiếm thuật tầm cao như vậy." Bà ta trầm tư nói.

Trong hư không, có mười lá bài bay ra ngoài, rơi vào trong tay Giáo hoàng.

"Hay lắm, bây giờ vận mệnh đã không trói buộc ta nữa, ta phải hành hạ ngươi một trận. Ta phải giấu ngươi đi, từng chút từng chút lôi ra bí mật của ngươi, sau đó khiến cho ngươi chết một cách cực kỳ thê thảm."

Sức mạnh thần linh màu trắng mênh mông tràn ra từ trên người Giáo hoàng, lại bao lấy bà ta lần nữa. Bà ta nhắm chuẩn phương hướng, hóa thành một vệt sáng dài, bay xuống căn phòng của đoàn xiếc kia.

Thân hình Giáo hoàng đột nhiên hiện ra giữa phòng, nhìn sang Cố Thanh Sơn. Cả người hắn lúc này toàn là máu, tựa người trong một khe hở trên vách tường, ngay cả tay cũng không nhấc nổi.

Trong bức tường kia dường như có cỗ máy gì đó, nhưng vì bị Cố Thanh Sơn che chắn rất kỹ nên không thấy rõ rốt cuộc là cái gì, chỉ có thể ngửi được mùi man mát của dung dịch bảo dưỡng sắt thép.

Cố Thanh Sơn nhổ ra một ngụm máu, nói với Giáo hoàng: "Tôi có một món quà nho nhỏ cho bà."

Sau câu này, hắn đột nhiên biến mất. Lúc này Giáo hoàng mới nhìn thấy, trong vách tường ấy có một cỗ máy tinh vi mà phức tạp.

Bắt đầu từ khi nãy, cỗ máy này đã không ngừng phát ra tiếng “tít” “tít”.

Giáo hoàng bay vút lên, chỉ thấy trên một màn ảnh nho nhỏ, con số màu đỏ tươi đang không ngừng nhấp nháy.

[00: 02]

[00: 01]

[00: 00]

Một giây sau, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp trời mây. Cả gánh xiếc bị cơn chấn động phát ra từ vụ nổ thổi tan tành, luồng khói đen dày đặc xen lẫn ánh lửa mờ mịt dần dần dâng lên giữa không trung. Chỉ sau vài phút, toàn bộ nơi đó đã bị thiêu thành tro bụi, tản đi theo cơn gió thoảng.

Cả một gánh xiếc rộng lớn đã bị san bằng.

Lúc vụ nổ khủng khiếp ấy xảy ra, chỉ có duy nhất Giáo hoàng là còn ở lại trong gánh xiếc, nhưng bây giờ lại không rõ tung tích.

Trong mảnh tro tàn ấy, có một lá bài màu đen lẳng lặng treo lơ lửng giữa không trung, Thánh lực rực rỡ màu trắng khiến người ta lóe mắt không ngừng phát ra từ lá bài ấy.

Thời gian trôi qua...

Ngoại trừ “khổ tu Chuộc Tội” Yvan, còn sáu vị Thánh đồ khác đã lần lượt tiến vào quỳ gối trước mặt lá bài màu đen ấy.

“Không thể chiến thắng đối thủ, đây là tội của tôi. Xin người hãy thi hành hình phạt khiển trách với tôi.” Đại Thánh đồ Hart cúi đầu nói.

“Việc này không thể trách ngươi, kẻ này rất kỳ lạ.” Trên thẻ bài màu đen truyền đến giọng nói của Giáo hoàng.

Bà ta tiếp tục: “Mấy người các ngươi không cần canh cánh chuyện này.”

Các Thánh đồ ngẩng đầu, chờ mệnh lệnh tiếp theo.

“Người này đã tham gia tiệc rượu của Đỗ phu nhân, các ngươi điều tra rõ ràng cho ta. Ta muốn biết rõ mỗi một động tác, mỗi một câu nói của hắn trong bữa tiệc ấy. Sau đó điều tra rõ ràng lai lịch của hắn, không được hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta về rồi nói sau.”

Các Thánh đồ cùng nhau đáp: “Dạ!”

Hồng Y giáo chủ Kid nhỏ giọng hỏi: “Khoảng bao lâu thì người trở về?”