Thế nhưng, sau khi chết thì linh hồn con người không thể nào tiếp tục tồn tại lâu dài trên đời được. Chẳng lẽ quả cầu thủy tinh trong suốt bị vỡ mà hắn chưa kịp nhìn kia, thật sự là dụng cụ chứa đựng linh hồn?
Nếu như tất cả chuyện này không phải nằm mơ, vậy thì có nghĩa là Quốc vương của Thánh quốc đã sớm chuẩn bị cho ngày hôm nay rồi, ông ta biết mình rất có thể sẽ chết trong tay Giáo hoàng.
Đến giờ phút cuối cùng, Quốc vương mong muốn rằng mình vẫn có thể nhìn thấy con gái Anna của mình một lần nữa.
Cố Thanh Sơn nhịn không được mà suy nghĩ một chút.
Ở kiếp trước, sau khi Quốc vương chết, Anna có từng gặp hồn phách của Quốc vương chưa?
Bức họa này chính là bức họa mà Quốc vương đã tặng cho Đỗ phu nhân. Sau khi Quốc vương chết, Anna đã bị người lùn khống chế linh hồn, biến thành chất dinh dưỡng cung cấp cho linh hồn của hắn ta, thành lương thực để hắn ta có thể trưởng thành.
Lúc đó chắc hẳn cô đã bị nhốt, bị quản chế rất nghiêm ngặt, không có một chút tự do nào cả, cho nên cũng sẽ không có lòng dạ nào mà tới đây tìm công thức gì cả.
Đợi đến lúc Anna có thể phục quốc dưới sự trợ giúp của Đế quốc Phục Hy, thì Thánh quốc cũng đã điêu tàn, mà Đỗ phu nhân cũng chết trong chiến loạn, bức họa này lại càng chẳng biết đã đi đâu... Không biết linh hồn của Quốc vương vẫn luôn luôn bị người ta niêm phong cất vào trong kho, hay đã bị người khác mở ra rồi. Dù sao, kể từ đó trở đi, thuốc Thiên Tuyển Thức Tỉnh Thánh quốc cũng biến mất hoàn toàn.
Như vậy xem ra, ở kiếp trước, Anna nhất định là đã lỡ mất dịp tốt để gặp lại Quốc vương.
Cố Thanh Sơn bùi ngùi thở dài, nói: "Ngài chờ một chút, tôi sẽ lập tức đưa Anna qua đây."
Lão nhân ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt lại có thần thái trở lại.
"Thật sự có thể?" Ông ta run run hỏi.
"Đương nhiên." Nói xong, Cố Thanh Sơn lập tức điều chỉnh lại thiết bị Bước nhảy siêu tốc xách tay.
"Hả? Chuyện gì xảy ra vậy? Sao bên cậu lại căt đứt dữ liệu kết nối rồi?" Thanh âm của Liêu Hành vang lên.
"Anna có ở đấy không?"
"Có."
"Ông đưa cô ấy tới đây đi."
"Hả? Nhưng thiết bị Bước nhảy siêu tốc này chỉ có thể sử dụng ba lượt, mỗi lượt một người mà thôi, mà cậu thì đã dùng hết một lần rồi!"
Nếu như dịch chuyển Anna tới đây, thì đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, chỉ có duy nhất một người có thể rời đi bằng thiết bị Bước nhảy siêu tốc mà thôi, còn người ở lại sẽ phải tự nghĩ cách khác để chạy trốn khỏi chỗ này.
Cố Thanh Sơn nghiêm nghị nói: "Lập tức đưa cô ấy tới đây, tình huống ở đây đang rất gấp!"
"Được rồi, được rồi... A, cô ấy nói cô ấy đã chuẩn bị xong, việc dịch chuyển cần khoảng ba mươi giây, xin đợi một chút." Sau đó, giọng của Liêu Hành biến mất.
Ba mươi giây nói nhanh cũng nhanh, mà nói chậm thì cũng chậm.
Trong lúc đợi Anna đến, Cố Thanh Sơn hỏi Quốc vương: "Bệ hạ, ngài rõ ràng đã chết rồi, nhưng tại sao linh hồn lại vẫn tồn tại tiếp ở nhân gian được thế?"
Quốc vương Thánh quốc nhìn hắn, trả lời: "Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta đã phá vỡ quy luật thép của sinh tử, lại tự cất giữ một phần năng lượng của mình trong hồn khí này, nhờ vậy mới có thể tồn tại trên thế gian.”
"Vậy ngài đã phá vỡ quy luật thép của sinh tử bằng cách nào? Nhân loại chưa ai làm được đến bước này." Cố Thanh Sơn truy vấn.
"Bởi vì ta đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn."
"Là cái giá thế nào?"
"Mười phút sau, linh hồn của ta sẽ tiêu tán."
Cố Thanh Sơn sửng sốt, phải qua mấy giây hắn mới có thể bình tĩnh lại được, nói: "Một cái giá như vậy cũng thực sự là quá đắt! Tại sao ngài phải làm như vậy chứ?"
"Ta muốn gặp Anna." Quốc vương đáp.
Cố Thanh Sơn vẫn không thể hiểu được, nói: "Thế nhưng nếu như vậy thì ngài sẽ hoàn toàn biến mất, không có cách nào để tồn tại ở bất kỳ một thế giới nào nữa, cũng sẽ không được đầu thai nữa."
Ánh mắt Quốc vương đầy vẻ bi thương, trầm thấp nói: "Nếu như ta quên mất Anna, thì ta sẽ biến thành một người khác, không còn là chính ta nữa."
Cố Thanh Sơn ngơ ngẩn.
Quốc vương thở dài, nói: "Anna, con của ta, chờ sau khi ta tiêu tán rồi sẽ chỉ còn một mình con bé lẻ loi trơ trọi sống ở cái thế giới lạnh như băng này... Đây là lỗi của ta."
"Không, phụ vương, đây không phải là lỗi của người." Lúc này, Anna đã xuất hiện trong phòng trưng bày. Cô cắn môi, nước mắt chảy dài hai bên má, dùng bàn tay đang run lên cầm cập chạm vào gương mặt của Quốc vương, nhưng những ngón tay nhỏ bé ấy lại xuyên qua ảo ảnh của linh hồn, không thể chạm vào bất cứ thứ gì cả.
"Phụ vương, người việc gì phải như vậy chứ..." Cô khóc rống lên, nước mắt chảy ra không ngừng: "Người tới một thế giới khác sống vui vẻ, mạnh khỏe, có như vậy thì con mới có thể an tâm mà sống tiếp. Hiện tại, ngay cả linh hồn của người cũng không giữ được nữa..."
"Không, nếu ta làm như lời con nói thì con cũng không thể an tâm mà sống được, ta hiểu rất rõ con mà, con nhất định sẽ đặt toàn bộ gông xiềng và vận mệnh gia tộc lên vai của mình... Con gái, con không cần làm như thế."
Quốc vương chăm chú nhìn con gái, dường như muốn khắc ghi hình bóng cô vào trí nhớ của mình.
"Anna, trước kia ta đối với con quá mức nghiêm khắc, nhưng mà tất cả mọi chuyện ta làm cũng là vì muốn rèn luyện cho con, để tương lai con có thể kế thừa Thánh quốc một cách tốt nhất. Nhưng bây giờ, ta nhất định phải nói, nếu như có thể làm lại lần nữa thì ta tình nguyện không để con học nhiều thứ như vậy. Chỉ cần con mạnh khỏe và sống tốt, không phải chịu bất cứ uất ức hay tủi thân gì, như vậy cho dù linh hồn của ta có tiêu tán, thì lòng ta cũng cảm thấy rất vui mừng rồi."
Ngay lúc này, quang não của Cố Thanh Sơn bỗng nhiên sáng lên.
[Thưa ngài, tình huống khẩn cấp, có người đang đi lên lầu.] Nữ Thần Công Chính nói.
"Là ai?"
“Là Yvan, một trong bảy thánh đồ đấy! Rời khỏi đó nhanh đi!" Liêu Hành thúc giục.
"Cố Thanh Sơn, thời gian cấp bách, động tác nhanh lên một chút." Giọng nói nôn nóng của Trương Anh Hào cũng vang lên theo.
Sắc mặt ba người đều biến đổi.
"Hai người không phải là đối thủ của hắn, được rồi, đi nhanh đi." Quốc vương nói.
"Vậy còn ngài?"
"Được gặp lại Anna là ta đã thỏa mãn rồi, dù sao một lúc nữa thôi ta cũng sẽ tiêu tán. Hai người mau đi đi, không nên vì ta mà bỏ mạng ở nơi này, đây không phải là mong muốn của ta!" Quốc vương thúc giục.
Hai hàng lệ vẫn liên tục rơi ra từ mắt Anna, chảy xuống cái cằm nhẵn mịn rồi rơi trên sàn nhà bóng loáng, không cách nào kìm nén lại được. Cô phải gắng sức lắm mới có thể ngăn được tiếng nức nở của mình như chỉ trong chốc lát.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt ngập tràn nỗi đau và luyến tiếc.
"Đi nhanh đi!" Quốc vương lại thúc giục.
"Con..." Anna dùng hết toàn lực mới thốt ra được một chữ, nhưng mà như thế nào cũng không thể nói tiếp. Lúc này cô cũng không thể đứng vững được nữa, đành phải lấy tay vịn chặt vào bả vai của Cố Thanh Sơn để ổn định cơ thể mình.
[Thưa ngài, Thánh đồ Yvan đã tới lầu ba, bây giờ tôi sẽ thay ngài khởi động hệ thống Bước nhảy siêu tốc.] Nữ Thần Công Chính nói.