Đại sứ phất phất tay, mấy người liền lên xe, theo dòng xe chạy tiến về phía trước. Nhưng dòng xe cứ đi được một lúc rồi lại dừng, thỉnh thoảng từ phía xa lại truyền tới tiếng súng và tiếng gào thét. Mỗi lần như vậy, xe hơi của bọn họ đều dừng lại một lúc thật lâu.
Đại sứ thở dài, lẩm bẩm nói: “Xem ra, vẫn còn không ít thế lực muốn đến phá hoại buổi tiệc.”
“Tình thế của Thánh quốc đã loạn đến mức này rồi sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Trong nước thì có ba thế lực tranh giành quyền lực, bên ngoài lại có Phục Hi âm thầm ra sức công kích, Quỷ giết người và Hải thú tàn sát bừa bãi khắp nơi mà không có ai xử lý.” Đại sứ nói.
“Thánh quốc hiện giờ chính là địa ngục chốn nhân gian.” Một quan viên khác bổ sung thâm.
Mặc dù Cố Thanh Sơn đã sớm biết như vậy, nhưng khi nghe lời này vẫn không khỏi thở dài.
Bên trong xe, vẻ mặt của mấy người đều trở nên ảm đạm.
Cuối cùng, chiếc xe của mấy người Cố Thanh Sơn cũng đến được trạm kiểm soát. Chỉ nghe thấy bên ngoài có người hô một tiếng: “Báo cáo, đây là xe của Đại sứ quán Liên Bang.”
“Sứ đoàn ngoại giao... cho qua.” Một giọng nói ồm ồm vang lên.
Bọn họ nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai bên đường đứng đầy lính thuộc Thánh giáo quân, nổi bật trong đó là một người đàn ông cao lớn uy mãnh mặc áo bào trắng, khoanh tay quan sát chiếc xe con.
Thánh đồ Yvan.
Gã nheo mắt lại, cơ thể hơi nghiêng về trước, giống một con dã thú hung mãnh đang lùng giết con mồi.
Cách cửa kính xe, Cố Thanh Sơn liếc nhìn gã.
“Ồ?” Thánh đồ lập tức cảm ứng được, lập tức quay sang gõ nhẹ vào cửa kính xe.
Cố Thanh Sơn hạ cửa kính xe xuống, hỏi: “Có chuyện gì?”
Thánh đồ nhìn quân phục trên người hắn, rồi lại nhìn huân chương Tự Do, nói: “Tôi đang tự hỏi có việc gì, thì ra là sĩ quan của Liên Bang.”
“Tìm tôi có việc gì sao?” Cố Thanh Sơn lạnh nhạt hỏi.
Trong con ngươi của Thánh đồ lộ ra sự hung ác, nói: “Tôi chưa từng đánh nhau với sĩ quan cao cấp của Liên Bang, anh có bằng lòng so tài một lần với tôi không?”
Trên xe hơi, vẻ mặt của mấy người liền trở nên căng thẳng.
Cố Thanh Sơn bật cười, nói: “Anh là Thánh đồ nhỉ, anh ngăn cản xe của tôi chỉ vì muốn so tài với tôi thôi sao?” Hắn tỏ ra cực kỳ hứng thú: “Thật đúng lúc, từ lâu tôi đã muốn được thỉnh giáo một chút Thiên Tuyển kỹ của Thánh giáo các người rồi.”
Hắn mở cửa xe, đang định đi ra ngoài.
Thánh đồ Yvan nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng khi nhìn thấy phản ứng sau đó của hắn, lại lộ ra vẻ thất vọng.
Cố Thanh Sớn đã bị đại sứ túm chặt lại.
Đại sứ thò đầu ra, lạnh lùng nói với Thánh đồ: “Cậu nhất định phải đánh nhau với sĩ quan của chúng tôi sao? Ở một nơi như vậy ư?”
Sứ đoàn ngoại giao là khách được mời đến tham gia bữa tiệc, bị ngăn cản ngay giữa đường đã là một hành động rất thất lễ rồi, bây giờ lại còn bị chủ nhân phái thuộc hạ khiêu khích ngay trước mặt mọi người, muốn đánh một trận ngay ven đường. Nếu như việc này thật sự xảy ra, thì sẽ là một chuyện cười lớn trong ngoại giao của Thánh quốc, chưa kể đây chính là đang làm nhục cả quốc gia Liên bang Tự Do, hậu quả khó mà lường trước được.
Vì vậy, mặc dù Đại sứ chỉ là một người bình thường, thế nhưng thánh đồ Yvan cũng không dám tiếp tục làm càn. Gã lùi về phía sau một bước, chẳng thèm nhìn Cố Thanh Sơn, phất tay nói: “Cho qua, để bọn họ đi.”
Thanh chắn chặn đường nhanh chóng được nâng lên.
Sau khi xe chạy được mấy dặm, một vị quan viên đang định mở miệng nói thì Cố Thanh Sơn đã xua xua tay, chỉ chỉ vào tai của mình.
Có thể làm công tác ngoại giao ở nước ngoài, không có ai là không có tâm tư thông suốt, người nọ nhìn thấy động tác của Cố Thanh Sơn thì lập tức ngậm miệng lại.
Hồi lâu sau, cho đến khi xe dừng ở trước cửa trang viên, Cố Thanh Sơn mới nói: “Theo như giao hẹn, chuyện khiêu vũ để tôi, mọi người nghe lời của Nữ Thần.”
Mấy người vừa nghe liền hiểu, im lặng không lên tiếng mà xuống xe. Lập tức có lễ tân ở tiền sảnh tới lái xe đi, ngay sau đó, một người có dáng điệu của quản gia đi tới, lễ độ chào hỏi mấy người, dẫn bọn họ đi vào trong phòng khách.
Đây là một bữa tiệc rất long trọng, từ những nhân vật nổi tiếng trong xã hội cho đến nhân vật quan trọng của quốc gia… khách khứa khắp nơi trong ngoài nước đều tập trung ở đây. Mỗi người đều được dẫn tới chỗ ngồi đã được sắp xếp trước đó, chờ bữa tiệc bắt đầu.
Lúc này Cố Thanh Sơn không tiện hành động, bởi vì bất kỳ một ghế trống nào cũng sẽ thu hút sự chú ý của nhân viên lễ tân phục vụ tại bữa tiệc. Nếu hắn muốn lên căn phòng trên tầng ba tìm cách điều chế thuốc, nhất định phải đợi sau buổi tiệc mới có cơ hội.
Đại sứ ngồi ở hàng thứ nhất, cùng một chỗ với đặc phái viên ngoại giao của đế quốc Phục Hy. Cố Thanh Sơn với tư cách là võ quan thì được sắp xếp chỗ ngồi ở hàng thứ ba. Bình thường những người ngồi ở đây đều chỉ đảm nhiệm chức vị không quan trọng, hoặc là quý tộc có địa vị không cao lắm của Thánh quốc. Bọn họ không có bất cứ nhiệm vụ nào trên người, cũng không cần phải chú ý đến ngôn từ của bản thân, vẻ mặt tương đối thư giãn.
Hai võ quan của đế quốc Phục Hy cảm thấy rất hứng thú với Cố Thanh Sơn, chủ động bắt chuyện với hắn. Cố Thanh Sơn thấy chuyện này cũng rất bình thường, ở kiếp trước, những hiểu biết của hắn về Đế quốc Phục Hy còn nhiều hơn cả Liên Bang, nên chỉ sau hai câu ba lời đã trò chuyện rôm rả với hai võ quan kia rồi.
Không lâu sau, tiếng đàn dương cầm tao nhã vang lên. Tiếng đàn du dương từ xa vẳng lại, âm lượng không cao không thấp, vừa vặn không ảnh hưởng đến việc mọi người thấp giọng nói chuyện với nhau.
Lúc này, chủ nhân của bữa tiệc là Đỗ phu nhân cũng đã tới. Bà ấy quả thực rất có phong thái, từng lời nói hành động đều rất xinh đẹp quyến rũ, đoan trang thục nữ.
Bà vừa đến, mấy người khách quan trọng đều đứng lên, mỉm cười nghênh đón.
Sau một hồi chào hỏi, bà ngồi xuống chính giữa hàng thứ nhất của buổi tiệc, ngồi bên tay trái là một vị hoàng tử của Đế quốc Phục Hy, còn ngồi bên phải là Thánh đồ áo bào trắng cao lớn uy mãnh mà Cố Thanh Sơn đã gặp trước đó.
“Cậu đang nhìn Yvan sao?” Võ quan của Đế quốc Phục Hy chú ý tới ánh mắt của Cố Thanh Sơn.
“Đúng vậy, Thánh đồ của Thánh giáo, khó mà không làm người khác chú ý.” Cố Thanh Sơn nói.
“Sức chiến đấu của bọn họ rất mạnh, lại hoàn toàn không sợ chết, thực sự là không dễ đối phó.” Võ quan của Đế quốc Phục Hy chép miệng nói.
Lúc này, Đỗ phu nhân đã đọc xong diễn văn. Những câu chuyện phiếm trong phòng khách ào ào chấm dứt, các đĩa đồ ăn bắt đầu được bưng lên, dạ tiệc chính thức bắt đầu.
Đến lúc này, Cố Thanh Sơn cũng buộc lòng phải ngồi xuống, ăn xong bữa cơm này.
Đây là bữa tối thịnh soạn nhất mà hắn đã từng ăn kể từ khi tận thế đến giờ. Món cá mập nấu rượu vang trắng, đươc trang trí bởi hào, tôm và những hải sản khác. Mỗi vị khách được phục vụ một con chim cút nướng, thịt gà hun khói, thịt bò nướng, khoai tây cắt múi, cam quýt ướp lạnh, bánh bông lan cuộn kem, mứt, thạch, hoa quả ướp đường, bánh ga-tô và kem lạnh.