Giáo hoàng khẽ phất tay một cái, bức tranh kia nhanh chóng bay trở về, rơi vào trong lòng bàn tay bà. Trên mặt giấy lúc này đã có thêm một người lùn với gương mặt xấu xí, mười ngón nhọn hoắt, uể oải ngồi dưới đất.
Hắn ta đã bị nhốt trong nhà giam màu đen nọ.
Trên bức tranh đột nhiên hiện ra mấy dòng chữ.
[Người Lùn Tay Nhọn bị giam.]
[Người Lùn Tay Nhọn, giỏi khống chế thi thể, bắt chước hình dạng khi còn sống của vật chủ.]
[Người Lùn Tay Nhọn vô cùng yêu thích những mỹ nữ có đồng thời cả thiên phú Ngũ Hành và Thiên Tuyển kỹ, nhờ việc hút lấy lượng sức mạnh hỗn hợp đó của họ mà tiến hóa để trưởng thành.]
Giáo hoàng cuộn bức tranh lại, cầm trong tay lắc nhẹ. Ngay lập tức, tờ giấy biến thành một lá bài nho nhỏ.
Giáo hoàng thu lại lá bài Người Lùn Tay Nhọn, vươn tay ra lấy một lá bài khác từ trong không khí. Chỉ thấy trên mặt bài là một con nhện có năm màu sặc sỡ, bò lên trên một bộ xương khô, dùng tơ nhện quấn chặt bộ xương lại.
Trên lá bài ghi chú một hàng chữ nhỏ.
[Ma Nhện Tử Hồn giăng tơ, điều khiển thi thể theo mệnh lệnh của người phát bài, thời gian tồn tại: Ba ngày.]
Giáo hoàng chăm chú nhìn lá bài này, tự nhủ: "Bây giờ cũng chỉ đành tung ra lá bài dùng một lần này thôi."
Bà khẽ thở dài, quăng lá bài lên không trung, nó bay lên trời cao rồi biến mất. Ngay lập tức, một con nhện năm màu sặc sỡ xuất hiện trên mặt đất.
"Đi đi, đó là nhà mới của ngươi." Giáo hoàng nói.
Con nhện kia nghe xong, lập tức bò đến chỗ thi thể của Quốc vương. Nó chui vào trong bụng Quốc vương, nhả ra từng sợi tơ, vá lại cái bụng từ bên trong. Đầu Quốc vương đang gục xuống bỗng nhiên ngẩng lên, trong con ngươi có thần thái trở lại.
"Chủ nhân." Quốc vương mở miệng nói.
"Ừm, ngươi phải diễn vai Quốc vương trong ba ngày." Giáo hoàng nói.
"Vâng, tôi đi xuống trước." Quốc vương nói xong, sải bước đi ra ngoài.
Giáo hoàng lấy ra một hộp bài màu đen, đút lá bài hình người lùn kia vào. Bên trên lá bài ấy, người lùn điên cuồng la hét nhảy lung tung, trên mặt toàn là vẻ sợ hãi. Cái hộp này dường như khiến nó trở nên điên cuồng.
Giáo hoàng chăm chú nhìn người lùn trên mặt bài, nói: "Hãy tự mình kiểm điểm đi.”
Nói xong, hộp bài đóng lại, bên trong bị bao phủ hoàn toàn bởi bóng tối yên tĩnh, sau đó bị Giáo hoàng cất vào một nơi kín đáo.
Một lát sau, một chàng trai anh tuấn uy vũ mặc hắc bào đi vào, quỳ một chân trên đất, nói: "Lúc thần đi vào, tu nữ hầu hạ người đang nói, yến hội tối nay đã sắp bắt đầu."
"Được, ta biết rồi." Giáo hoàng nói.
Ở trong Thánh giáo, màu sắc của trang phục trên người đại biểu cho chức trách tương ứng. Áo trắng là tu sĩ khổ tu, áo đỏ là người truyền đạo Thánh giáo ở thế gian, mà áo đen chính là thần kỳ giả - người toàn tâm hầu hạ Giáo hoàng cùng thần linh.
Chàng trai nọ thi lễ một cái rồi lặng lẽ lui ra đứng nghiêm một bên. Hắn ta là chiến sĩ mạnh nhất bên cạnh Giáo hoàng, là người đứng đầu trong bảy Thánh đồ.
Giáo hoàng trầm ngâm một lúc, bỗng nhiên nhíu mày.
"Loại cảm giác này… Sao lại thấy có gì đó không đúng, rốt cuộc là có vấn đề chỗ nào?"
Với một kẻ cường đại như bà, một khi có dự cảm, vậy nhất định là đã có chuyện xảy ra. Vì thế, Giáo hoàng lập tức để ý đến chuyện này.
"Hart, gần đây có chuyện gì bất thường không?"
"Tất cả mọi chuyện ở đây đều nằm trong tầm kiểm soát của Thánh giáo, không có bất cứ chuyện lạ thường nào." Thánh đồ mặc hắc bào có tên Hart đáp lại.
"Còn những nước khác thì sao? Phục Hy và Liên Bang có hành động gì chưa?"
"Thưa, không có."
"Vậy thì thật lạ, hẳn không phải là ảo giác..." Giáo hoàng ngồi trên ghế, tay trái sờ lên tai, năm đầu ngón tay phải gõ nhẹ trên tay vịn.
"Xem ra, ta phải tiên đoán một lần rồi." Bà nói.
Hart nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi: "Người muốn tiến hành tiên đoán? Làm như vậy, liệu có khiến người lao lực quá không?"
"Có gì mà lao lực, vẫn nên xem một chút cho yên tâm." Giáo hoàng vừa nói vừa đưa tay phải ra, nhẹ nhàng rút một cái ở trong không khí ngay phía trước.
Một lá bài lập tức xuất hiện trước mặt bà ta, trên lá bài là một rương đá quý phát sáng lấp lánh, một cái tay đang thò vào trong chiếc rương đó.
"Trộm báu vật?" Giáo hoàng hơi bất ngờ. Bản thân lá bài này có quá nhiều ngụ ý, căn bản không đủ giải đáp mối nghi ngờ trong lòng bà ta.
Nhưng khi Giáo hoàng rút ra lá bài này, ngay lập tức, một sợi xiềng xích màu đen đột nhiên xuất hiện, quấn chặt ở trên cánh tay trái của bà. Xiềng xích màu đen chỉ hiện ra mấy giây, rồi chậm rãi biến mất.
Dường như Giáo hoàng chẳng hề cảm giác thấy sợ xích đó, lại đưa tay ra, làm động tác rút bài trong không khí.
Lá bài thứ hai rơi vào giữa tay bà ta. Vừa thấy lá bài này, Giáo hoàng chợt ngồi thẳng người lại.
"Lại là lá bài này..." Bà ta ngạc nhiên nói. Chỉ thấy trên mặt bài, một người mặc bộ giáp bằng xương, giơ lá cờ màu đen, ngồi trên lưng một con ngựa trắng.
Đây là lá bài Tử Thần.
"Khà khà khà, Tử Thần đến thăm? Nói như vậy, sức mạnh có thể thay đổi quỹ đạo của vận mệnh đã xuất hiện rồi.” Giáo hoàng bỗng nhiên phát ra một trận cười rợn người. Bà ta mở hai lá bài ra, để mặc cho chúng bay lơ lửng trên không trung.
Trong hư không, một tiếng vang nặng nề truyền tới, lại có thêm một sợi xích màu đen quấn chặt vào chân trái của bà ta.
Cũng như lần trước, sợi xích màu đen này biến mất rất nhanh.
"Xem ra ta còn cần một lá bài nữa, mới có thể lấy được kết quả cuối cùng." Giáo hoàng tự nhủ.
"Người đã bị phong ấn không ít sức mạnh, xin đừng tiên đoán nữa. Có tôi ở đây rồi, dù là uy hiếp gì cũng sẽ không tạo thành nguy hiểm với người được." Thánh đồ Hart vội vàng ngăn cản.
"Không sao, cũng chỉ là vài cái xiềng xích mà thôi, cùng lắm là vây hãm ta một lát." Giáo hoàng không thèm để ý nói: "Hơn nữa, lỡ như gặp phải tình huống gì, ta cũng có thể bỏ ra vài cái giá để mở xiềng xích bất cứ lúc nào."
"Bây giờ, hãy để ta xem lá bài vận mệnh cuối cùng." Bà ta nói xong, lại vươn tay ra nhẹ nhàng rút một cái trong không khí. Ngay lập tức, lá bài cuối cùng đã nằm gọn trong tay bà ta. Theo sau đó, thêm một xiềng xích màu đen xuất hiện, quấn quanh khắp người bà.
Giáo hoàng cũng không thèm nhìn mớ xiềng xích kia, chỉ tập trung tinh thần chăm chú nhìn lá bài trong tay. Trên lá bài là một cán cân, một đầu đặt chiếc vương miện cũ kỹ mà u ám, đầu kia là một quả tim đang đập từng nhịp thoi thóp.
Giáo hoàng chăm chú nhìn lá bài này, một tay không kìm được nắm chặt lấy tay vịn trên ghế ngồi.
"Tại sao lời tiên tri lại nhắc đến lá bài bỏ đi này chứ? Không phải Quốc vương đã chết từ lâu rồi sao?" Bà ta thốt lên, không thể tin nổi.
Đây là một lá bài rất đặc biệt, chuyên dùng để phát động hệ thống công kích thần bí mạnh mẽ nhất với kẻ địch. Ban đầu khi ám sát Quốc vương, ba ta đã dựa vào lá bài này, cuối cùng khó khăn lắm mới thành công. Nhưng dưới sự phản kích dữ dội của Quốc vương, lá bài này cũng đã hao hết sức mạnh, trở thành một lá bài vô dụng. Kể từ lúc đó, Thiên Tuyển kỹ của Thánh giáo trên mặt lá bài kia cũng không cách nào kích hoạt được.
Thật không ngờ, trong lần tiên tri này, nó lại xuất hiện một cách ly kỳ đến thế.