Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 240: Tô tuyết nhi




“Nó định làm gì vậy?” Trương Anh Hào ngạc nhiên hỏi.

“Chắc là nó đang tích lũy sức mạnh.” Cố Thanh Sơn đoán.

“Trong thế giới trò chơi chúng tôi, đây gọi là ấp ủ đại chiêu.” Diệp Phi Ly nói một câu rất hình tượng.

Trong khi đó, ở quận Trường Ninh thuộc Liên bang Tự Do, căn biệt thự của nhà họ Tô trên Hồ đảo đang tổ chức một bữa tiệc long trọng.

Màn đêm đã buông xuống, mây đen kéo đến ngày một dày hơn, gió thổi càng lúc càng mạnh nhưng bầu không khí trong đại sảnh đang ấm dần lên. Những người có tiếng tăm ở khắp nơi hội tụ, mọi người ăn uống linh đình, chuyện trò vui vẻ.

Sau bữa tiệc tối, dàn nhạc nổi tiếng nhất Liên Bang bắt đầu diễn tấu, vũ hội khiến người ta mong chờ đã bắt đầu.

Các nhạc sư cẩn thận thổi nhạc cụ, đảm bảo âm nhạc vừa đủ để mọi người nghe thấy nhưng lại không quá mức quấy rầy họ nói chuyện riêng tư.

Thỉnh thoảng có người đàn ông đến trước mặt một tiểu thư quý tộc nào đó, hơi hành lễ, đợi đối phương cũng hơi nhún gối thì hai người liền cùng nhau bước vào sàn nhảy.

Có rất nhiều thanh niên tuấn tú không bước ra khiêu vũ ngay mà chỉ yên lặng quan sát. Ánh mắt bọn họ nhìn vào đám đông, tìm kiếm nhân vật nữ chính của buổi tiệc hôm nay, nhưng cô gái ấy lại không ở đây. Cô đang đứng tại trên một võ đài huấn luyện vắng vẻ lạnh lẽo cách xa tòa biệt thự, ở sâu trong Hồ đảo.

Tô Tuyết Nhi ngồi bên mép của võ đài huấn luyện. Xung quanh không một bóng người, chỉ có Thiên Thần Rực Lửa đang yên lặng đứng bên cạnh cô. Cô không tham gia vào buổi vũ hội, chỉ cô đơn ngồi đây, ngây người nhìn quang não cá nhân.

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một đoạn video tin tức trên màn sáng. Ánh mắt của cô dán chặt lên tựa đề, không chớp mắt lấy một lần.

Đó là cảnh tại Trung tâm Hội nghị Quốc tế ở thủ đô, trong bữa tiệc long trọng của Hoàng đế Phục Hi. Anna nở nụ cười sáng lạn, nắm tay Cố Thanh Sơn đi đến trước mặt bệ hạ.

Tô Tuyết Nhi nhấn vào nút tạm dừng trên quang não, hình ảnh liền dừng lại đây.

“Thiên Thần Rực Lửa, tôi có một chuyện.” Cô nói.

[Thưa ngài Tô Tuyết Nhi, xin ngài cứ nói.] Thiên Thần Rực Lửa đáp lời.

“Xin hỏi tôi có thể kết nối với Nữ Thần Công Chính không?”

[Bình thường tôi sẽ không kết nối với Nữ Thần, nhưng nếu cô có yêu cầu, tôi có thể kết nối với cô ấy.] Sí Thiên Sứ nói.

“Vậy nhờ anh giúp tôi kết nối với Nữ Thần, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.”

[Được.]

Một phút sau, một giọng nữ thâm trầm và trang nghiêm vang lên: [Tôi là Nữ Thần Công Chính, chào tiểu thư Tô Tuyết Nhi thuộc quý tộc Liên Bang, nghe theo lời kêu gọi của cô, tôi đã tới Hồ đảo.]

“Nữ Thần Công Chính, tôi muốn hỏi cô một chuyện.” Tô Tuyết Nhi nói.

[Tô Tuyết Nhi quý tộc Liên Bang là quý tộc dòng chính Cửu phủ, cũng là nhân vật chiếu cố trọng điểm mà ngài Cố Thanh Sơn - lãnh tụ Liên Bang yêu cầu, tôi sẽ cố gắng hết sức trả lời câu hỏi của cô.]

“Giờ anh Thanh Sơn đang làm gì?”

[Chuyện của ngài Cố Thanh Sơn thuộc loại cơ mật tối cao, tôi không tiện tiết lộ, đề nghị Tô Tuyết Nhi trực tiếp hỏi anh ấy, đây là cách tốt nhất.]

“Vì tôi sợ hỏi anh ấy nên mới hỏi cô.” Tô Tuyết Nhi thở dài nói. Cô im lặng suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vì sao công chúa Anna lại cùng xuất hiện với anh Thanh Sơn?”

[Tôi cho rằng đây là quan hệ công việc sau khi hai bên đã ký kết xong hiệp ước hợp tác.] Nữ Thần Công Chính trả lời tự nhiên.

“Quan hệ công việc?” Tô Tuyết Nhi nghe thấy bốn chữ này, cả người như sống lại. Cô vội truy vấn: “Việc gì thế?”

[Anna đã gia nhập nhóm của ngài Cố Thanh Sơn.] Nữ Thần Công Chính trả lời: [Xét quan hệ giữa cô và ngài Cố Thanh Sơn, tôi đã đưa ra trả lời vượt quyền hạn của cô rồi.]

“Gia nhập nhóm, của anh Thanh Sơn?” Tô Tuyết Nhi ngẫm nghĩ, hỏi tiếp: “Nhóm của anh Thanh Sơn làm gì?”

[Đây là cơ mật tối cao, không tiện tiết lộ.] Nữ Thần Công Chính nói.

Tô Tuyết Nhi trầm tư một lúc, nói: “Tôi dùng thân phận trưởng nữ dòng chính Cửu phủ thỉnh cầu được xem tư liệu cá nhân của công chúa Anna Thánh quốc.”

[Thỉnh cầu được thông qua.]

Trên quang não xuất hiện ảnh của Anna cùng với một danh sách liệt kê rất chi tiết về những việc liên quan đến cô.

Tô Tuyết Nhi đọc rất lâu, lẩm bẩm nói: “Tiến cấp lên bậc thứ tư Ngũ Hành sớm hơn mình rất nhiều, có Thiên Tuyển kỹ thuộc hệ Thần Bí, thân phận cao quý... Còn từng cứu mạng mình.” Sau đó đau khổ lắc đầu: “Quả nhiên mình còn kém cô ấy.”

Cùng với những lời nói đầy đau khổ này, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống trên gương mặt cô.

“Chẳng những mạnh hơn mình, còn muốn đi tìm anh Thanh Sơn là có thể đi tìm... Trong khi mình, ngay cả rời khỏi nhà cũng không làm được.”

“A, đúng là thất bại thảm hại mà...”

Đúng lúc này, một giọng nữ sốt ruột từ xa truyền tới.

“Con cháu dòng chính của cả Cửu phủ đều đang chờ con, vậy mà con lại trốn ở đây.” Tô phu nhân nhấc váy bước nhanh tới, vẻ mặt hơi lo lắng: “Tuyết Nhi, con cũng lớn rồi, còn giở thói trẻ con cái gì?”

Tô Tuyết Nhi lau nước mắt, nói: “Con không giở thói trẻ con đâu mẹ.”

Tô phu nhân chất vấn: “Vậy con nói xem, vì sao con không muốn ra ngoài gặp mọi người?”

Tô Tuyết Nhi không để tâm, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình, đồng thời chuyển màn hình về trang chủ của kênh tin tức theo bản năng. Ánh mắt cô dừng trên người Anna và Cố Thanh Sơn một lúc lâu không hề dời đi.

Mẹ cô đợi nửa ngày không thấy con gái trả lời, cuối cùng hơi thiếu kiên nhẫn: “Tuyết Nhi, nếu giờ con không ra ngoài, mẹ sẽ đóng băng thẻ của con, như vậy con không thể nào cứu tế đám dân nghèo thối tha kia nữa đâu.”

Tô Tuyết Nhi tắt quang não cá nhân, quay đầu lại, nhìn chằm chằm mẹ mình, hỏi: “Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy?”

“Mẹ nghĩ gì? Mẹ còn đang muốn hỏi con đang nghĩ gì đấy!” Tô phu nhân bực mình nói: “Những chàng trai tuấn kiệt nổi tiếng của Cửu phủ đều ở đây để con tùy ý lựa chọn, con còn không mau ra ngoài đi!”

“Chẳng qua họ chỉ đến vì Thiên Thần Rực Lửa thôi. Thiên Thần Rực Lửa là kiệt tác anh Thanh Sơn tặng con, nhưng mẹ vẫn xem thường anh ấy, vì sao vậy?” Tô Tuyết Nhi khó hiểu hỏi.

“Haizz... Không phải mẹ xem thường nó, có điều con nhất định phải gả cho dòng chính Cửu phủ.”

“Tại sao?”

Tô phu nhân né tránh đề tài này theo bản năng, nói: “Người mà ba mẹ mời tới đều là người ủng hộ chúng ta. Nếu chúng ta thành thông gia, họ sẽ ủng hộ ba con trở thành gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Tô.”

“Mẹ à, ba mẹ làm vậy ông nội sẽ thất vọng đấy!”

“Đừng nói tới ông già đó nữa, sao tới giờ còn chưa chết cơ chứ! Đúng là xui xẻo.” Tô phu nhân nói.

Tô Tuyết Nhi đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt Tô phu nhân, nói: “Mẹ, con có một đề nghị.”

“Con? Ha ha, được rồi, lúc mẹ học được cách tính kế người khác, con còn chưa biết gì đâu.”

“Chính vì như vậy, cho nên có một chuyện con mãi vẫn chưa hiểu.”

Tô phu nhân đánh giá con gái mình, cảm thấy hôm nay cô có gì đó không giống thường ngày.

Tô Tuyết Nhi mở miệng nói: “Ba mẹ đang tìm kiếm sự ủng hộ khắp nơi từ những người bên ngoài, nhưng lại quên mất một chuyện.”

“Chuyện gì?” Sắc mặt Tô phu nhân thay đổi lập tức.

“Nếu bản thân mình đủ mạnh, thì căn bản chẳng cần phải bán con gái để đổi lấy thứ quyền lực ngắn ngủi ấy!”