Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 234: Qua cửa




“Ý nghĩa tồn tại của khoa học và nhà khoa học, là để hiểu rõ chân tướng của thế giới mà không phải để nịnh hót.” Cố Thanh Sơn đáp.

Hai hàng lông mày của Hoàng đế giãn ra, vẻ lạnh lùng trên mặt đã bớt đi vài phần, ánh mắt cũng mang theo một chút ý cười.

Đột nhiên, ông ta bật cười ha ha một tràng thật dài.

Nụ cười này của ông ta khiến bầu không khí lập tức dịu xuống, không khí bắt đầu lưu động, có một làn gió ấm đến cùng âm nhạc, mọi người ai nấy đều cười rộ lên.

Hoàng đế nhìn sang Hoàng hậu.

“Một thanh niên thú vị?” Hoàng hậu cười nói.

“Ừm, không chỉ là thú vị, mà còn rất không đơn giản.” Hoàng đế nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, giống như ông vừa thấy được một bộ chiến giáp đẳng cấp vậy.

Ông ta cảm thấy rất hài lòng với người thanh niên này.

Nhà khoa học nên có dáng vẻ như vậy, chứ không phải suốt ngày tốn thời gian vào những việc khác.

Liên Bang dựa vào Nữ Thần Công Chính đã áp đảo Đế quốc mười mấy năm, bây giờ Đế quốc khó khăn lắm mới đuổi kịp, thì Liên Bang lại có robot khoa học kỹ thuật tân tiến.

Dựa theo số liệu tương quan hiển thị, trình độ khoa học kỹ thuật bậc này đã dẫn trước Đế quốc Phục Hy mười lăm năm, mà những món đồ đặc sắc ấy đều do người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này làm ra.

Hơn nữa, nhìn tình hình trước mắt thì có vẻ quan hệ giữa cậu ta và Anna rất tốt.

“Theo ta thấy, giáo sư của Đại học Quốc phòng Liên bang không có gì thú vị, cậu không đến đó là đúng.” Hoàng đế nhìn Cố Thanh Sơn, chậm rãi nói tiếp: “Chi bằng cậu đến Đế quốc Phục Hy, ta sẽ cho cậu đãi ngộ và danh hiệu Chủ tịch Hiệp hội các nhà khoa học của Đế quốc, tốt hơn chức vụ giáo sư đó nhiều.”

"Cảm ơn bệ hạ, nhưng bây giờ tôi có chuyện quan trọng hơn phải làm." Cố Thanh Sơn đúng lúc nhìn về phía Anna.

Anna rất sợ Hoàng đế nổi giận, cô vội vàng đến bên Hoàng hậu, nắm lấy tay bà, nói: "Con muốn ở lại Liên Bang cùng anh ấy một thời gian."

Hoàng hậu vuốt ve mặt cô, nhỏ giọng hỏi: "Nghiêm túc sao?"

Anna đỏ mặt, gật đầu một cái.

Hoàng hậu cười khổ, nói: "Nhưng mà Đế quốc Phục Hy mới vừa tuyên bố bảo vệ con, con liền chạy mất, chuyện này hơi khó nói."

"Không sao hết, cứ để con ở lại Liên Bang với anh ấy một thời gian đi mà.” Anna làm nũng.

Hoàng hậu chỉ có thể cười khổ, cũng không tiện nói gì nữa.

Chuyện này nói nhỏ thì cũng nhỏ, nói lớn cũng lớn, chủ yếu phải xem Hoàng đế bệ hạ nghĩ như thế nào.

Bên kia, Hoàng đế liếc nhanh qua đám người, có một tên sĩ quan lặng lẽ gật đầu một cái.

Thấy hành động này, Hoàng đế đăm chiêu suy nghĩ một chút.

Cảm xúc của con người không biết nói dối, cô quả thật muốn ở bên hắn.

... Xem ra lần này, Anna nhỏ bé đã động chân tình rồi. Mà như vậy cũng có nghĩa là cô rời Phục Hy không phải vì muốn nương nhờ Liên bang Tự Do.

Không phải như vậy thì tốt.

Đúng lúc đó, Hoàng hậu xoay đầu lại, mang theo mấy phần dò xét cùng giảng hòa cười nói: "Bệ hạ, người xem Anna thật là tinh nghịch.”

Hoàng đế cười ha ha một tiếng, nói: "Mặc dù ta trông coi toàn bộ Đế quốc, nhưng cũng không thể ngăn trở hai trái tim trẻ tuổi được. Có điều, ta có một đề nghị nho nhỏ."

"Mời bệ hạ nói." Cố Thanh Sơn nói.

"Anna là cháu gái ta, cậu đừng có lừa nó chạy mất, qua một thời gian ngắn phải đưa nó về Phục Hy, ta sẽ chiêu đãi hai đứa thật linh đình." Hoàng đế hòa ái nói, sau đó nhìn sang Hoàng hậu một cái.

Thấy vậy, bà ta lập tức nói: "Hai tuần lễ nữa chính là đợt nóng đỉnh điểm trong năm, chờ hai đứa đến, chúng ta sẽ cùng đi tới Hành cung ở phía Bắc để tránh nóng, nơi đó khí hậu không tệ, ban ngày có thể săn thú, buổi tối vừa hay có thể tổ chức dạ vũ. Nếu như gặp thời tiết tốt, còn có thể dùng kính viễn vọng quan sát quái vật vũ trụ."

Hoàng đế hài lòng gật gật đầu, hỏi: "Nhà khoa học Cố, cậu thấy chủ ý này thế nào?"

Cố Thanh Sơn thi lễ một cái, nói: "Nghe nói Ngự Lộc của Đế quốc không tệ, đến lúc đó nhất định phải thưởng thức."

Hoàng đế ngạc nhiên nhìn cậu, cười nói: "Không ngờ còn là một người hiểu biết, lát nữa rời đi thì mang một rương về từ từ uống."

"Cám ơn bệ hạ."

"Tốt, vậy thì giữa tháng sau, hai người cùng trở lại." Hoàng hậu cười vỗ tay, trực tiếp quyết định mọi việc.

"Tiểu Anna, con thấy thế nào?" Hoàng đế nghiêng đầu, tràn đầy ý cười hỏi.

"Con cũng muốn một rương Ngự Lộc, uống hết sẽ trở về Phục Hy." Anna liếm môi một cái.

Hoàng đế cười lớn, chỉ vào cô nói: "Con thì thôi đi, con thật sự nghĩ ta không biết là ai đã lấy đi Ngự Lộc được ủ tám mươi năm của ta sao?"

Anna bị Hoàng đế cười chê trước mặt mọi người, nhưng lại giương cằm lên, hoàn toàn chẳng hề sợ hãi.

"Rượu của anh phải chia một nửa cho em.” Cô nhìn sang Cố Thanh Sơn nói.

"Được, chúng ta cùng uống, uống xong về Phục Hi, Hoàng đế bệ hạ sẽ không bị chúng ta uống đến nghèo đâu." Cố Thanh Sơn nói.

"Đến lúc đó ta sẽ phái người tới đón hai đứa." Hoàng đế cười nói.

Một nhân tài cực kỳ quan trọng, thông qua phương thức này mà dần dần ôm vào trong lòng Đế quốc, điều này khiến ông ta vô cùng vui mừng.

Lúc này, có một vị quan đi tới, thấp giọng nói: "Bệ hạ, đã đến giờ bắt đầu dạ tiệc."

Hoàng đế liền dắt tay Hoàng hậu, đứng lên nói: "Hai người ăn xong cơm tối rồi hẵng đi."

"Vô cùng vinh hạnh, tôi có thể gọi bạn vào không?" Cố Thanh Sơn nói.

"Tới đi, tới hết, càng đông càng vui." Hoàng đế nói một tiếng rồi đưa Hoàng hậu đi trước, những người khác cũng rời đi theo ông ta.

Lúc này Anna mới thở ra một hơi thật dài, trợn mắt nhìn Cố Thanh Sơn nói: "Sao anh không có tý căng thẳng nào vậy."

"Hoàng đế cũng là người." Cố Thanh Sơn nói.

"Nhưng ông ấy không chỉ là Hoàng đế, mà còn là chức nghiệp giả mạnh nhất của cả Đế quốc, thậm chí là cả thế giới."

"Thế thì vẫn là người." Cố Thanh Sơn nói.

Hắn lặng lẽ hồi tưởng lại phong thái chiến đấu của Sư tôn trong lòng.

Anna nhìn hắn, thấy hắn thật sự rất bình tĩnh ổn định, trong lòng lại càng hài lòng.

"Anh biết không? Ngay cả Giáo hoàng Thánh giáo, ở trước mặt ông ấy mà lúc nào cũng phải cảnh giác đề phòng."

"Tôi cũng đâu có vô lễ gì với ông ấy."

"Được rồi, anh biểu hiện không tệ, chờ lát nữa đến dạ tiệc cũng phải giữ vững phong độ này." Anna nhéo nhéo lỗ tai hắn nói.

"Tôi đi gọi Trương Anh Hào tới trước, chờ lâu như vậy, chắc là cũng đói rồi.” Cố Thanh Sơn không biết làm sao, đành để mặc cho cô nhéo lỗ tai mình, lúng túng nói.

Bên kia.

Hoàng đế đứng trước tấm gương rộng lớn, mặc cho hai thị nữ thay lễ phục cho mình.

"Tra rõ rồi chứ?" Ông ta hỏi.

"Đã tra rõ, mười mấy kĩ thuật nòng cốt của kỹ thuậtCcấu trúc sinh mệnh, tất cả đều đến từ Cố Thanh Sơn." Một tên đại thần trả lời.

"Không thể không nói, đây là một thiên tài về robot." Đại thần đó không nhịn được khen ngợi một câu.

"Nhân tài như vậy, ở lại Liên Bang đúng là lãng phí." Hoàng đế đánh giá.

Đúng lúc này, một tên thị vệ bước nhanh vào, quỳ một chân trên đất bẩm báo: "Cố Thanh Sơn cùng Anna đã mang theo một người đàn ông khác tiến vào hội trường dạ tiệc."

"Người kia là ai? Trợ thủ nghiên cứu khoa học của hắn à?" Hoàng đế hỏi.