“Ở bên đó.” Anna chỉ về một hướng. Cố Thanh Sơn nhìn theo hướng cô ấy chỉ, chỉ thấy một nam một nữ đang ngồi ở bên trong đám người, giống như vầng trăng tỏa sáng giữa bầu trời sao.
Người đàn ông mặc trường bào rộng trông rất sang trọng lộng lẫy, trên đầu đội một vương miện làm bằng vàng ròng có mười hai đỉnh nhọn, bên trên khảm đủ loại đá quý nhiều màu khác nhau.
Trên tay của ông ta cầm một cây quyền trượng cũng được đúc bằng vàng, đầu cây quyền trượng được điêu khắc thành hình đầu người với đôi mắt nhìn đăm đăm về phía trước.
Cái đầu ấy chính là đầu của Hoàng đế khai quốc của Đế quốc Phục Hy.
Lúc Hoàng đế khai quốc chết, ông ấy đã yêu cầu gắn đầu lâu của mình lên quyền trượng, dùng vàng bao bọc ở bên ngoài để truyền cho các đời Quốc vương kế nhiệm sau này.
Ý nghĩa cua việc làm này là, cho dù ông ấy có qua đời, nhưng giờ phút nào cũng dõi theo con cháu của mình, xem bọn họ có đủ tư cách để làm quốc vương hay không.
Đây chính là Quyền trượng Hoàng đế nổi tiếng của Đế quốc Phục Hy.
Bên dưới vương miện lộng lẫy kia, gương mặt của Hoàng đế trông lại rất bình thường, nhưng nếu ông ta lẫn trong một đám người đông đúc, thì chỉ cần liếc mắt một cái cũng vẫn có thể nhận ra.
Bởi vì, người bình thường không cách nào bắt chước được vẻ lạnh lùng hờ hững trên gương mặt ông ta.
Cho dù âm nhạc đang xập xình khắp nơi, người người trong lều trại đều hứng khởi, nhưng trên mặt người đàn ông đó vẫn chẳng có lấy một nụ cười nào.
Ông ta tùy ý ngồi ở đó, giống như là đang một mình ngồi trên bảo tọa không ai với tới được, cũng không ai lấy lòng được.
Còn Hoàng hậu, bà ngồi bên cạnh ông ta, tự tay bóc trái cây cho ông ta, trong miệng nói những chuyện thú vị của Liên Bang, thi thoảng sẽ ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của ông ta.
Ở bốn phía xung quanh bọn họ, không một ai dám ngồi.
Mọi người hoặc là đứng ở sau lưng họ, hoặc là gập lưng nở nụ cười lấy lòng, hoặc là quỳ ngồi ở dưới đất.
Cố Thanh Sơn và Anna đi đến chỗ Hoàng đế và Hoàng hậu.
“Đế quốc Phục Hy vừa tuyên bố che chở tôi, nhưng bây giờ tôi lại sắp rời khỏi, Hoàng đế bệ hạ nhất định sẽ tức giận, cô của tôi cũng không dễ dàng gì.” Anna thấp giọng nói.
Cô của Anna, chính là Hoàng hậu Phục Hy.
“Vậy phải làm sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tôi muốn dùng cách đơn giản nhất để xử lý ổn thỏa chuyện này, nhưng mà cần sự ủng hộ của anh.” Anna nhìn hắn một cái.
“Tôi đương nhiên là ủng hộ cô rồi.” Cố Thanh Sơn trả lời ngay không chút do dự.
“Vậy…” Anna cắn môi: “Cái giá để tôi gia nhập đội, là bây giờ anh phải nghe theo tôi, như vậy mới không làm tổn thương hòa khí.”
“Không thành vấn đề.” Cố Thanh Sơn nói.
Chuyện như thế này, hắn vẫn có thể hiểu được. Về mặt ngoại giao chú trọng rất nhiều thứ, Hoàng đế của Đế quốc Phục Hy lại là một người ưa sĩ diện, Anna không những được ông ta che chở, mà còn có máu mủ với với Hoàng hậu, rất nhiều phương diện phức tạp đan xen, người không hiểu tốt nhất không nên tự làm theo ý mình.
Chuyện này tốt nhất là giao cho Anna xử lý.
Hắn đang suy nghĩ, bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp mềm mại nắm lấy tay của hắn.
Anna nắm tay hắn băng qua đám người, hướng thẳng đến chỗ của Hoàng hậu và Hoàng đế Phục Hy.
Giây phút này, hình như mọi thứ đều trở nên khác lạ.
Lúc Anna nắm lấy tay hắn, tuy rằng âm nhạc vẫn đang mở, mọi người vẫn đang ca hát nhảy múa, nhưng Cố Thanh Sơn cảm thấy tất cả ánh mắt của mọi người đều khóa chặt trên người hắn.
Hắn giống như là người mẫu đột ngột xuất hiện trên sàn diễn, khán giả bên dưới đã ngồi đấy ắp không còn một chỗ trống, ánh mắt của mọi người đều đặt ở trên người hắn, muốn nhìn rõ mỗi một chi tiết trên người hắn.
Hoàng đế bệ hạ đương nhiên cũng chú ý đến chuyện này.
Ông ta nhíu mày lại, đánh giá Cố Thanh Sơn.
Hoàng đế vừa động, Hoàng hậu liền cảm giác được bầu không khí không đúng, bèn thuận theo tầm nhìn của Hoàng đế nhìn qua. Khi đôi mắt đẹp của bà trông thấy Cố Thanh Sơn cũng lập tức bắt đầu đánh giá hắn.
Có vẻ như bà ta khá là kinh ngạc, nhưng chẳng bao lâu sau đã nhẹ nhàng gật đầu cười, tỏ ý chào hỏi hai người.
Anna nắm tay Cố Thanh Sơn đi thẳng đến đây, trên đường đi ai cũng tự động né ra, tạo thành một hàng để bọn họ trực tiếp đến trước mặt của Hoàng đế và Hoàng hậu.
Đến nơi, cô đẩy Cố Thanh Sơn ra trước mặt hai người họ, sau đó quỳ gối hành lễ, nói: “Hoàng đế bệ hạ, Hoàng hậu điện hạ, vị này là bạn trai của con.”
Ngoại trừ những nhạc sư và vũ nữ không thể ngừng lại, những người khác đều đã dừng lại động tác trên tay.
Mọi người lúc này không còn che giấu, ánh mắt đều nhìn về phía Cố Thanh Sơn, dường như muốn nhìn thấu cả người hắn.
Đây là bạn trai của Anna đó! Là bạn trai của Anna Medici, công chúa Thánh quốc!
Hoàng đế ngồi im không nhúc nhích.
Hoàng hậu nhìn ông ta, hơi mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Thấy Hoàng đế nhíu chặt lông mày không hề có ý định mở miệng, Anna nhanh chóng nói thêm một câu.
“À đúng rồi, anh ấy tên là Cố Thanh Sơn.”
“Cố…Thanh Sơn?” Hoàng đế hơi sững lại một chút, dường như đang hồi tưởng lại chuyện gì.
“Cái tên này rất là quen tai.” Ông ta nhìn sang đại thần ở bên cạnh.
Nãy giờ đại thần đó vẫn luôn dán mắt lên người Cố Thanh Sơn, lúc này gật đầu nói: “Đúng vậy thưa Bệ hạ, là hắn, nhà khoa học robot của Liên Bang, người đặt nền móng cho kỹ thuật trọng tâm của những robot chiến đấu thế hệ mới, người đầu tiên phát hiện ra Quỷ giết người và Quỷ ăn thịt người, giáo sư được tuyển dụng đặc biệt của trường Đại học Quốc phòng Liên Bang… Tuy rằng hắn chưa từng đến báo danh.”
“Ồ, nếu như đã được tuyển dụng rồi, tại sao lại không đến làm việc trong Đại học Quốc phòng Liên Bang?” Hoàng đế nhìn Cố Thanh Sơn, buông lời chất vấn.
“Lúc đó tôi có rất nhiều việc bận phải làm, nên chưa kịp đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Bận?” Hoàng đế nhìn thoáng qua Anna.
Anna liếc mắt một cái rồi dứt khoát nhìn sang hướng khác, tỏ vẻ là hắn nói gì không liên quan đến mình.
Nhưng dựa vào tính cách ai ai cũng biết của cô ấy, có thể làm ra hành động này, càng có nghĩa là Cố Thanh Sơn quả thật đang bận gì đó.
“Cậu là một nhà khoa học, vậy tôi hỏi cậu, giữa hai quốc gia là Liên bang Tự Do và Đế quốc Phục Hy, quốc gia nào phát triển tốt hơn?” Hoàng đế tiếp tục hỏi hắn.
Nghe thấy câu hỏi này, Anna bắt đầu căng thẳng. Cô không ngờ hoàng đế lại ra sức ép người như thế, mỗi một câu nói đều giống như là con dao, không nể mặt một chút nào.
Cô nắm tay Cố Thanh Sơn, đang muốn đứng ra nói gì đó, nhưng lại bị Cố Thanh Sơn siết tay lại, ánh mắt tỏ ý không cần.
“Phục Hy tốt hơn.” Cố Thanh Sơn trả lời.
“Ồ, là như thế nào?” Vẻ mặt của Hoàng đế bệ hạ có vẻ khá hứng thú. Chàng thanh niên trẻ tuổi này không giống như người a dua nịnh hót, nói những lời như thế chắc không phải là muốn lấy lòng mình.
“Số liệu phát triển của các hạng mục trong 10 năm này đều đã hiển thị rất rõ ràng.” Cố Thanh Sơn trả lời rất đơn giản.
“Nhà khoa học các cậu chỉ nhìn số liệu thôi sao? Không phải lúc này cậu nên bảo vệ tôn nghiêm của Liên bang Tự Do các cậu, nói rằng hai nước không cách nhau nhiều à?” Hoàng đế không hài lòng lắm với câu trả nời qua loa này, bèn tiếp tục truy vấn.