“Không phải Đế quốc Phục Hy đang chuẩn bị giao chiến với Thánh giáo sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Nét mặt Anna mang theo cảm xúc mỉa mai, nói: “Tôi quả thật muốn phục quốc, nhưng đó là trong trường hợp không thể khác được. Tôi không muốn làm con rối của Phục Hy.”
“Vậy cô tìm tôi, là muốn tôi làm gì?” Cố Thanh Sơn hỏi thêm một câu.
Anna bỗng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt của Cố Thanh Sơn, cố gắng can đảm nói cho hết lời: “Tôi cần kỹ thuật robot của anh, tôi còn muốn nhờ anh giúp tôi liên lạc với Nữ Thần Công Chính, để cô ấy dựa theo dự luật viện trợ của các quốc gia khác, giúp tôi sắp xếp kế hoạch chiến tranh. Quan hệ của anh với Tổng thống không tệ, Võ Thánh của Liên Bang cũng có giao tình với anh, tôi cần anh giúp tôi làm người giới thiệu ở giữa, tạo mối quan hệ với họ.”
Cố Thanh Sơn im lặng nghe.
Anna nói tiếp: “Nếu anh sẵn lòng dùng năng lực của anh giúp tôi, tôi chắc chắn sẽ báo đáp đầy đủ.” Dường như cảm thấy mình nói vậy vẫn còn quá nhẹ nhàng, cô bổ sung thêm: “Tôi lấy danh dự của gia tộc Medici để thề, chỉ cần có thể phục quốc thành công, tôi có thể đồng ý với anh một điều kiện. Dù anh yêu cầu làm gì, tôi đều sẽ dốc hết sức lực của cả nước để trợ giúp anh.”
“Tôi biết, tôi và anh không thân cũng chẳng quen, hơn nữa cũng không có bất kì lập trường gì để xin anh giúp đỡ.” Anna từ tốn nói.
“Từ lúc chúng ta biết nhau tới giờ, anh chưa từng thiếu nợ tôi cái gì.” Nói tới đây, cô hít mũi một cái, giống như đang bình ổn cảm xúc lại một chút.
“Nhưng xin anh hãy giúp tôi, những việc này đối với tôi là rất khó khăn, nhưng nếu anh đồng ý giúp tôi, tốt xấu gì tôi cũng còn một chút hy vọng... Sau này tôi sẽ báo đáp anh như lời đã nói.” Trong giọng của cô lúc này đã mang theo một chút cầu xin: “Nếu… Anh cảm thấy khó xử…”
Cô muốn thật bình tĩnh, nói ra một câu có phong độ, nhưng khóe miệng lại không nén được mà mím lại, hơi trĩu xuống.
Cố Thanh Sơn vẫn không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
Không, không phải tôi chưa từng nợ cô cái gì, hắn nghĩ thầm trong lòng.
Tôi còn nợ cô một mạng.
Trong lúc ngẩn ngơ, hắn giống như quay trở về kiếp trước.
Thi thể yêu ma đầy đất, Cố Thanh Sơn chống kiếm, gắng gượng đứng lên, nói: “Đa tạ cô đã cứu mạng.”
“Sao anh lại ở đây? Lấy cấp bậc tu hành của anh, chẳng phải tới đây là chịu chết ư?” Cô gái có mái tóc đỏ rực nói.
“Hái linh thảo.” Hắn nói.
“Linh thảo?” Nghe được đáp án này, cô gái rõ ràng hơi giật mình, bấy giờ mới chú ý tới mấy cọng linh thảo trên mặt đất. Tuy đám linh thảo này có thể bán được chút tiền, nhưng đối với cô, hành động không muốn sống như vậy vẫn rất bất ngờ.
Nhìn người đàn ông này, mình đầy vết thương, máu không ngừng chảy... Bỗng nhiên, cô cảm thấy mình nên làm gì đó.
“Được rồi, lá gan của anh cũng rất lớn, đúng lúc tôi phải trở về, anh đi về cùng tôi đi.” Cô nói.
“… Cảm ơn.”
Cạnh đốm lửa trại nho nhỏ.
Hai người vừa ăn, vừa nói chuyện.
“Tôi tên Cố Thanh Sơn, cô tên gì?”
“Ha ha, anh bắt chuyện tầm thường như vậy, có xứng với dũng khí của anh đâu chứ? Tôi tên là Anna.”
“Cảm ơn cô đã cứu tôi một mạng, tôi sẽ nhớ kỹ tên của cô, sau này sẽ báo đáp cô.”
“Báo đáp tôi? Chuyện này có gì mà báo đáp, anh cứ coi như tôi tiện tay làm.” Cô xua tay, không chút để ý nói.
“Đối với cô mà nói đó chỉ là tiện tay làm, nhưng đối với tôi đó là sống lại từ chỗ chết, tôi chưa bao giờ nợ người khác ân tình lớn như vậy.”
“Ha ha ha, thì ra anh lại thật thà đến vậy, đúng là đáng yêu quá mà.” Cô cúi đầu cười nói.
“Chuyện này không buồn cười.” Cố Thanh Sơn cúi đầu, giọng nói buồn bực.
Hai mắt cô gái đảo quanh, bỗng nhiên nói: “Như vậy, anh có thể làm một chuyện vì tôi không?”
Hắn ngẩng đầu: “Đương nhiên, trong phạm vi khả năng của tôi.”
“Vậy thay tôi tìm rượu ngon nhất trên thế gian này.” Cô gái chép miệng, tiếp tục nói: “Mang rượu ngon tới trước mặt tôi, coi như là anh đã trả cho tôi một mạng.”
“Mạng của tôi, chỉ có giá trị một ly rượu ư?” Hắn tự chế giễu nói.
“Không, không liên quan gì tới mạng của anh, đơn giản vì rượu là mạng của tôi.” Cô gái xinh đẹp lắc đầu nói.
“Vì sao?” Hắn không nhịn được hỏi.
“Bởi vì chỉ có lúc uống say, tôi mới cảm thấy mình đang tồn tại.” Giọng nói của cô gái ấy vang lên, trong mắt là nỗi đau vô tận.
Hình ảnh tới đó tan biến.
Mấy năm sau.
Lửa thiêu hừng hực khắp nơi, chiếu sáng cả một vùng trời u tối.
Cố Thanh Sơn đứng trên cành cây cổ thụ không nhúc nhích, giống như một bức tượng điêu khắc mất đi linh hồn.
Hắn nhìn ánh lửa sáng rực nơi xa, biết mình đã tới chậm.
Trong tay hắn là một bình rượu đóng kín, bị hắn siết chặt đến mức muốn biến dạng.
Bình rượu này chứa linh tửu do hắn vất vả ngày đêm pha chế, ngay cả các đại sư linh thực trong thế giới tu hành sau khi nếm thử cũng khen ngợi không ngớt.
Nghiên cứu tìm tòi suốt cả năm năm, cuối cùng hắn cũng hoàn thành yêu cầu của cô. Lúc này, hắn mới tìm tới cô, trong lòng đầy ắp tự tin.
Nhưng sóng linh lực ở phía xa kia đã thể hiện rõ cho hắn thấy, sinh mệnh của cô đã hoàn toàn bị thiêu đốt không còn gì cả.
Ngọn lửa rực sáng từ từ tắt đi, bốn phương yên tĩnh lại, khí nóng phả vào mặt bị gió lạnh thổi xua đi.
Bầu trời lại bị bóng đêm bao phủ lần nữa.
Từ giờ phút đó, những tia sáng ấm áp vốn có thể chạm đến đã mất đi, trên thế gian này không còn thuật pháp nào có thể truy tìm dấu vết của cô nữa.
“Vì sao ngay cả cô, cũng phải chết đi…” Hắn nỉ non, bỗng buông tay ra.
Rượu rơi từ trên cây xuống, vỡ nát từng mảnh.
- --------
Cố Thanh Sơn bỗng đứng lên, đi qua đi lại trong phòng họp nhỏ. Lúc này, nỗi đau khổ của kiếp trước mạnh mẽ trào dâng trong lòng hắn, cảm xúc giống như lửa nóng có thể đun sôi nước, làm thế nào cũng không bình tĩnh lại được.
Quá khứ không thể quay lại, nhưng hiện tại không thuộc về quá khứ.
Hai thời không, hai chuyện khác nhau, phải làm sao mới có thể tính toán rõ ràng?
Cố Thanh Sơn bỗng dừng bước chân lại, quay đầu, nhìn phía Anna.
"Vì sao lại tới tìm tôi vào lúc này?" Hắn hỏi.
Đối mặt với trò chơi Người Bất Tử, hắn không thể đi sai một bước nào, thật sự không còn sức lực để bận tâm tới chuyện gì khác.
Nhưng giúp cô thì nhất định phải giúp, liệu có cách nào có thể giúp cô không?
Cố Thanh Sơn nhanh chóng nghĩ.
Anna lại hiểu lầm lời nói của hắn, bất giác hơi quay đầu đi rồi nói: "Tôi không biết, hiện giờ tôi không có gì cả, chắc là một thời gian nữa, tôi sẽ chết trên chiến trường hoặc bị Đế quốc Phục Hy tiếp tục coi như con rối, ngồi lên ngôi vị Hoàng đế Thánh quốc.”
Giọng nói của cô giống như đang nói chuyện với chính mình: "Nhưng cha tôi đã chết, Thánh quốc cũng bị chia cắt, tôi thân là người cuối cùng của gia tộc Medici, cần phải đứng ra đối mặt với những chuyện này. Đây là số mệnh từ nhỏ của tôi. Tôi... Chỉ cảm thấy trước khi những chuyện này xảy ra nên đến gặp anh một lần."
Cô cúi đầu, khó khăn mở miệng: "Xin lỗi, khó khăn lắm mới gặp lại, lại nói mấy lời làm anh khó xử."
"Gặp lại sau, chú ý giữ gìn sức khỏe." Anna chống tay xuống ghế sofa, từ từ đứng dậy. Cô nhìn Cố Thanh Sơn một cái rồi đi ra ngoài.