Liêu Hành hít một hơi rồi khẽ nói: “Nếu như thế, thật sự càng ngày càng giống trò chơi.”
“Trò chơi chỉ là vẻ ngoài, thực chất là để mỗi người đều được tiến hóa, trở nên mạnh mẽ.” Cố Thanh Sơn nói tiếp: “Còn rất nhiều ý tưởng nữa, nhưng chúng ta không thể ăn quá nhiều đò béo trong cùng một lúc, nên bây giờ bắt đầu từ việc vắc-xin này đã.”
Một tiếng sau, Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào ăn mặc chỉnh chu, bước từ phi toa cỡ nhỏ xuống.
Nơi này là thủ đô.
Tại trung tâm Hội nghị Quốc tế của Liên bang Tự Do, ba nước lớn là Thánh quốc, Đế quốc Phục Hy và Liên bang Tự Do cùng với rất nhiều đại biểu của những quốc gia nhỏ họp mặt ở nơi này, chuẩn bị tiến hành các phương án thảo luận liên quan tới hướng phát triển của toàn nhân loại.
“Hai vị.” Vài đặc công tinh anh đi tới, ngăn cản hai người lại.
Bỗng nhiên, trên màn hình lớn ngoài tường Trung tâm Hội nghị xuất hiện hình ảnh của Cố Thanh Sơn, từng hàng chữ nhỏ được xếp ngay ngắn bên cạnh hình ảnh của hắn.
[Nhà khoa học kỹ thuật chiến giáp cơ động Liên bang Tự Do.]
[Người sáng lập công nghệ “Cấu tạo sinh mệnh” của chiến giáp cơ động.]
[Người sở hữu kỹ thuật độc quyền của 37 hạng mục chiến giáp cơ động.]
[Người phát hiện ra virut Quỷ ăn thịt người và Quỷ giết người.]
[Người đặt ra biện pháp phòng ngự chống lại Quỷ ăn thịt người.]
[Giáo sư đặc biệt được mời về giảng dạy tại trường Đại học Quốc phòng Thủ đô.]
Bên trong tai nghe của nhóm đặc công cũng vang lên giọng nói máy móc, nội dung y hệt những dòng chú thích bên cạnh hình Cố Thanh Sơn.
Nhóm đặc công lập tức đổi thái độ, tránh đường cho hắn.
“Mời vào bên trong.” Người đặc công đứng đầu nói.
Chờ hai người đi đủ xa, Trương Anh Hào mới nói nhỏ: “Nữ Thần Công Chính ư?”
“Ừ.” Cố Thanh Sơn nói.
Trương Anh Hào cảm thán: “Có cậu, có Nữ Thần Công Chính, còn có Tổng thống ủng hộ, tôi nghĩ trong toàn bộ Liên Bang, không còn ai có thể ngăn cản chúng ta được.”
Hai người cùng nhau đi vào, tới một phòng tiếp khách loại nhỏ. Vừa ngồi xuống không lâu, Tổng thống đã dẫn theo bốn năm phụ tá đi vào.
“Vị này là?” Tổng thống hỏi.
“Đối tác của tôi, Trương Anh Hào.” Cố Thanh Sơn giới thiệu.
Trương Anh Hào vội vàng đứng bật dậy bắt tay với Tổng thống.
“Tôi biết cậu, cậu là tên nhóc họ Trương nổi loạn bỏ nhà ra đi.” Tổng thống nhìn Trương Anh Hào, cười lớn.
“Để ngài chê cười rồi, lúc đó tôi còn trẻ, chưa hiểu chuyện.” Trương Anh Hào nói.
“Lúc ấy cậu nghĩ như thế nào vậy?” Tổng thống hào hứng hỏi.
“Không ai vừa sinh ra đã cao quý, quý tộc không chỉ là quyền lực, mà còn là người lãnh đạo tinh thần trong xã hội loài người.” Trương Anh Hào ngay thẳng nói.
“Nói rất hay, thảo nào có thể trở thành đối tác của Thanh Sơn.”
Một tay Tổng thống nắm tay Trương Anh Hào, còn tay kia thì vươn ra vỗ vỗ lên cánh tay anh ta.
Trương Anh Hào được yêu thương mà lo sợ.
Mấy người nói chuyện một lúc, chia ra ngồi xuống.
“Thanh Sơn, hội nghị hôm nay là để thảo luận về chuyện vắc-xin biến đổi gien nhưng bọn họ đều do dự, tôi muốn để cậu ra nói chuyện xem có thể thuyết phục được bọn họ không.” Tổng thống nói.
“Được, chuyện này không có vấn đề gì, chẳng qua có một việc tôi muốn trao đổi với ngài một chút.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hả? Cậu nói đi.” Tổng thống nói.
“Chuyện này chỉ có thể nói riêng với mình ngài.” Cố Thanh Sơn trả lời.
Nghe vậy, Tổng thống lập tức bảo nhóm phụ tá ra ngoài hết.
Cửa vừa đóng lại, Cố Thanh Sơn liền đặt một cái vali màu đen lên trên bàn, mở ra. Sau đó, hắn lấy một vòng tay màu bạc từ trong đó ra, đưa cho Tổng thống.
“Đây là cái gì?” Tổng thống hỏi.
“Một loại hệ thống có thể trợ giúp binh sĩ lúc chiến đấu, khi kết hợp thứ này với vắc-xin biến đổi gien có thể giúp con người nhanh chóng học được kỹ năng chiến đấu. Bây giờ hệ thống này vẫn đang trong giai đoạn phát triển, nhưng ngài có thể đeo thử trước một chút.” Cố Thanh Sơn mỉm cười.
Mười phút sau, Tổng thống dẫn đám phụ tá rời đi.
“Cậu là con riêng của Tổng thống ư?” Trương Anh Hào ngập ngừng hỏi.
“Nói nhảm, đương nhiên không phải.” Cố Thanh Sơn nói.
“Nhưng sao ông ta lại đối xử tốt với cậu như vậy, vừa mới liếc mắt nhìn qua một cái là đã lập tức tỏ ra phối hợp với cậu rồi.” Trương Anh Hào thắc mắc.
“Tổng thống có quyền hạn cao nhất, tất cả mọi chuyện tôi làm ông ấy đều biết. Ngay cả chuyện tôi thu nhận Diệp Phi Ly, ông ấy cũng biết.” Cố Thanh Sơn cũng cảm thấy không chắc chắn lắm, suy nghĩ thêm một chút rồi nói: “Có lẽ ông ấy có mắt quan sát tốt, có thể biết được lời đề nghị của tôi có ích cho nhân loại.”
Ngoài lời này ra, hình như không còn cách giải thích nào khác.
Trương Anh Hào lẩm bẩm: “Sao tôi cảm thấy ông ta còn gấp hơn cả cậu thế nhỉ...”
Lúc này, chiếc đồng hồ cổ xưa treo trong Trung tâm Hội nghị chợt ngân vang.
“Vẫn còn thời gian, có phải chúng ta tới sớm rồi không.” Trương Anh Hào nhìn đồng hồ của mình.
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ nói: “Là anh sốt ruột đòi chạy đến đây mà.”
Ngay khi ấy, bên ngoài chợt vang lên một tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Cố Thanh Sơn nói.
Một bóng dáng yểu điệu đi vào, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Tóc dài đỏ như lửa, dáng người thon thả, gương mặt tinh xảo xinh đẹp.
Là Anna.
Anna Medici.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với anh.” Cô nhìn Cố Thanh Sơn, nói.
“Được.” Hắn đáp ngắn gọn.
Thấy vậy, Trương Anh Hào liền biết ý đi ra ngoài, nhân tiện đóng cửa phòng lại.
“Tôi cần anh giúp tôi.” Anna nói gọn gàng dứt khoát.
“Giúp thế nào chứ?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Tôi biết anh là người nghiên cứu phát minh và chế tạo Thiên Thần Rực Lửa, tôi cũng biết anh có một loại năng lực kỳ dị nào đó, hơn nữa anh còn được Nữ Thần Công Chính quan tâm đặc biệt.” Anna nói nhanh.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
“Ngoài ra tôi muốn cảm ơn anh đã giúp tôi xử lý thánh đồ Hill.”
“Không cần khách sáo, đối với chuyện giết hắn ta, tôi rất tình nguyện.”
Anna mím môi lại, giống như muốn nói gì đó nhưng không tìm được từ nào thích hợp để nói ra. Với một người tính cách nóng nảy như cô, thì đây là một chuyện rất hiếm gặp. Hai hàng lông mày xinh đẹp của cô khẽ nhăn lại, cảm thấy bực bội với chính mình.
Đúng là quỷ quái mà, vốn nghĩ sẽ rất tốt, nên nói thế nào thì nói như thế đó, cuối cùng khi chuyện tới trước mắt thì bản thân lại có ý lùi bước.
Cố Thanh Sơn chỉ yên lặng nhìn cô.
Cô gầy đi rất nhiều, tuy bên ngoài ra vẻ cứng rắn, nhưng loại cảm giác mệt mỏi tinh thần này, dù thế nào cũng không che giấu được.
Ánh mắt của cô gái này cũng không còn trong suốt đơn thuần như trước nữa, nhiều thêm một chút phong trần và phức tạp.
Cố Thanh Sơn đợi một lúc, thấy cô vẫn không nói gì liền hỏi: “Cô tới cùng Hoàng đế và Hoàng hậu của Đế quốc Phục Hy ư?”
“Đúng vậy.” Anna thấy hắn chủ động nói chuyện, khẽ thở phào một hơi.
“Cô sống ở Đế quốc Phục Hy có tốt không?”
“Tốt lắm, tôi có cô của mình chăm sóc, tất cả đều không có vấn đề gì.” Anna nói.
“Thật sự?” Cố Thanh Sơn nhìn thẳng vào cô hỏi lại.
Anna im lặng một lát, cười chua xót: “Có một số việc, thật sự không giống như tôi tưởng tượng.”
“Tôi có thể giúp gì được cho cô không?” Cố Thanh Sơn chủ động hỏi.
“Tôi… muốn phục quốc.” Cô cúi đầu nói.