Ô Tinh Văn trầm mặc một lát, không thể không gật đầu được.
Hắn biết chừng mực.
Có không cam lòng thế nào đi nữa thì hắn cũng không dám bước thêm một bước nữa.
Nếu như Cố Thanh Sơn thật sự bị dọa sợ, tiến vào liền bị Sưu Hồn, vậy thì chỉ có thể là do bản thân Cố Thanh Sơn kém cỏi mà thôi.
Sau khi mọi chuyện được quyết định xong, tất cả mọi thứ đều được tuân theo quân quy (quy định trong quân doanh), Cố Thanh Sơn cũng là tự nguyện nên ai cũng không phải chịu trách nhiệm, đến cả Bách Hoa tiên tử cũng chỉ có thể trách đồ đệ của mình không có đủ bản lãnh mà thôi.
Nhưng nếu Cố Thanh Sơn không hề bị dọa sợ, vẫn kiên định cho rằng mình đúng, lại còn đem cả Bách Hoa tiên tử ra nữa vậy thì không còn cách nào khác rồi.
Đừng nói chỉ là Ô Tinh Văn hắn, cho dù là có Huyền Nguyên Thiên Tôn ở đây đi chăng nữa thì cũng không dám động tới một sợi lông của Cố Thanh Sơn.
Nếu không, Bách Hoa tiên tử mà nổi giận thì mặc kệ là tướng quân hay quân quy gì đó, nàng ta cũng sẽ trực tiếp lấy mạng của ngươi.
"Hừ, ngược lại nói ta nghe một chút xem sư tôn của ngươi là ai?" Trưởng lão của Linh Thú tông chợt phát hiện ra có gì đó không đúng liền lập tức hỏi lại.
Ninh Nguyệt Thiền bỗng nhiên bật cười, nhịn không được nói: "Bách Hoa Thánh Nhân."
Sắc mặt của vị trưởng lão Linh Thú tông kia lập tức thay đổi.
Ông ta nhìn lại tất cả các tu sĩ chấp pháp trong quân trướng, phát hiện ra rằng tất cả vậy mà đều là người của Thanh Vân Môn.
Những người kia bị ông ta nhìn qua.
Có người thì cúi đầu xuống, có người thì tránh né ánh mắt của ông ta, còn có vài người thì nhìn về phía ông ta cười lạnh.
Trưởng lão Linh Thú tông trừng mắt nhìn Ô Tinh Văn, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.
"Ngươi ám toán ta." Hắn nói với Ô Tinh Văn.
"Khó trách ngươi lại đưa chúng ta tới một nơi hẻo lánh như vậy, khó trách ngươi lại nói với ta rằng bất kể là đệ tử của tông môn nào thì cũng đều muốn thay chúng ta ra mặt." Trưởng lão Linh Thú tông nặng nề nói ra.
"Thối lắm!" Ô Tinh Văn vỗ bàn đứng lên, nổi giận nói: "Là ngươi muốn báo thù việc hắn tùy tiện giết chết đệ tử của ngươi!"
Hắn ta nghiêm mặt nói: "Bổn tướng chính là Định Viễn tướng quân, toàn bộ liên minh giới tu hành dưới chân Thánh Nhân đều phải nghe theo mệnh lệnh của bổn tướng, ngươi dám vu oan cho bổn tướng sao?"
"Thế nhưng cho tới tận bây giờ ngươi cũng không có nói cho ta biết rằng sư tôn của hắn chính là Bách Hoa Thánh Nhân!" Trưởng lão Linh Thú tông phẫn nộ quát.
Ô Tinh Văn lúc này cũng không nhịn được nữa liền cao giọng nói: "Ngươi chính là trưởng lão của Linh Thú tông, ngay cả điều này mà cũng không biết, lại còn tới cáo trạng ta. Cút! Cút ra ngoài cho bổn tướng!"
Trưởng lão của Linh Thú tông cố gắng nhẫn nhịn, sau đó bỗng nhiên quay người ôm quyền hướng về phía Cố Thanh Sơn nói: "Chúng ta là bị người khác cố ý giấu giếm nên đã nhiều lần đắc tội, mong ngươi rộng lượng tha thứ."
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: "Không sao, kỳ thật hắn không phải muốn ám toán ngươi, đúng hơn là muốn ám toán ta."
Trưởng lão Linh Thú tông có chút ngoài ý muốn nhìn hắn, thấy thần sắc của hắn vẫn là một mảnh thản nhiên, không có bất kỳ vẻ oán hận hay tức giận nào với đám người ông ta cả, thì trong lòng liền xuất hiện một vài loại cảm xúc khác nhau.
Trưởng lão Linh Thú tông khẽ gật đầu nhìn hắn, dẫn theo nhóm người Linh Thú tông rời đi.
Chỉ có điều người đệ đệ của Lý Xuất Trần vẫn cảm thấy không cam lòng như cũ.
"Hắn chính là ỷ vào sư tôn của hắn cho nên mới không nhận tội..." Hắn ta nhỏ giọng nói, bị người khác dùng sức kéo lôi đi nhanh.
"Đúng là trò khôi hài, Cố Thanh Sơn, ngươi chịu oan ức rồi rồi." Ô Tinh Văn thở dài, giả mù sa mưa nói.
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: "Không dám nhận."
Hắn nhìn Ô Tinh Văn, Ô Tinh Văn cũng nhìn hắn.
Cố Thanh Sơn đột nhiên hỏi: "Ô tướng quân, ngươi là đại sư huynh của Thanh Vân Môn?"
"Đúng là tại hạ." Ô Tinh Văn nói.
Một Đại đệ tử của tông môn, thường thường sẽ là người chịu trách nhiệm giữ gìn nề nếp môn phong, làm gương tốt để giáo dục những đệ tử khác.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu, nói: "Bây giờ ta đã hiểu vì sao Lý Trường An lại có cái loại đức hạnh kia rồi."
"To gan, ngươi thực sự cho rằng ta không dám trừng trị ngươi vì tội vu oan cho thanh danh của bổn tướng sao?" Ô Tinh Văn giả bộ không được nữa liền nắm chặt nắm đấm nói.
"Ngươi có thể thử xem. Để xem sư tôn của ngươi có thể bảo vệ ngươi nhiều hơn một chút hay là sư tôn của ta sẽ trực tiếp lấy mạng của ngươi?" Cố Thanh Sơn nói.
Ô Tinh Văn im lặng, gắt gao cắn chặt răng.
Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, cảm thấy hiển nhiên lần này đã kết thành thù oán rồi.
Cố Thanh Sơn xoay người rời đi.
Ô Tinh Văn ở sau lưng nhìn theo Cố Thanh Sơn, ánh mắt vẫn còn có chút biến hóa.
Hắn ta đang nghĩ tới chân tướng của sự việc.
Bởi vì dưới tình huống bình thường thì Linh Thú sẽ không nói dối.
Cố Thanh Sơn kéo theo cả Bách Hoa Thánh Nhân ra trận thì tự nhiên sẽ không có người nào dám nhắc lại chuyện Sưu Hồn cả.
Nhưng cái này cũng có thể nói rõ rằng, chân tướng rất có thể là Cố Thanh Sơn đã thật sự làm hại Lý Xuất Trần.
Nhưng mà sự việc đã tới nước này thì không ai lại dám tiếp tục đi tra khảo Cố Thanh Sơn cả. Cho dù là quân quy đi chăng nữa thì cũng không dám áp đặt lên đầu đệ tử của Bách Hoa Thánh Nhân như vậy.
Nếu như chân tướng là như vậy, hơn nữa thể diện cũng đã bị xé toạc ra rồi...
"Đại sư huynh?" Một gã đệ tử lặng lẽ tiến lên hỏi.
"Ừ, nếu như người của Linh Thú tông cùng với linh thú cũng đã xác nhận qua, thì cho dù về sau Thánh Nhân có hỏi đến thì cũng có bọn họ chắn ở đằng trước, chúng ta không cần sợ."
Ô Tinh Văn nói xong lại suy nghĩ một chút, rồi thì thầm phân phó một chút với đệ tử đồng môn.
Vài tên đệ tử của Thanh Vân Môn đều ngầm hiểu rời đi.
Buổi chiều.
Đám người Cố Thanh Sơn có đi thăm mấy vị nữ tu của Thiên Cực tông.
Đợi đến lúc mấy vị nữ tu từ chỗ nghỉ ngơi đi ra, thì Cố Thanh Sơn chợt phát hiện ra là ánh mắt của tu sĩ xung quanh đều nhìn hắn với vẻ vô cùng quái dị.
"Là hắn sao?"
"Là hắn."
"Đồ vô sỉ."
"Hèn hạ."
"Quan báo tư thù."
Mọi người nhỏ giọng nói, cũng không ngại bị hắn nghe thấy.
Hơn nữa, rất nhiều tu sĩ của Thanh Vân Môn đều đang đi loạn xung quanh bốn phía doanh trại, đâu đâu cũng thấy bọn họ túm lấy người để nói về chuyện xảy ra tối hôm trước, thêm mắm thêm muối để nói cho những người bên ngoài nghe.
Lãnh Thiên Tinh nhìn không được nữa liền muốn tiến lên ngăn cản thì lại bị Cố Thanh Sơn giữ chặt.
"Được rồi, nếu ngươi đi nói thì chỉ càng thêm lớn chuyện mà thôi." Hắn nói.
"Những linh thú kia mặc dù trung thành với chủ, nhưng không nên sử dụng loại phương thức này để vu oan cho ngươi." Lãnh Thiên Tinh vẫn không hề biết rõ sự tình, chỉ thở dài nói.
Cố Thanh Sơn cùng Ninh Nguyệt Thiền nhìn nhau, không nói gì.
Buổi tối, toàn bộ quân doanh cũng đã biết về chuyện xảy ra ban ngày.
Đệ tử của Bách Hoa Thánh Nhân, Cố Thanh Sơn, trong lúc làm nhiệm vụ đã khi dễ đệ tử của Linh Thú tông, còn mượn cớ giết chết người ta.
Lúc đó, các tu sĩ đi theo đều bị Cố Thanh Sơn che giấu, chỉ có đám linh thú là nhìn thấy tất cả hành động của hắn mà thôi.
Theo cách nói thông thường, thì bởi vì linh thú đã ở cùng với tu sĩ trong một khoảng thời gian dài rồi nên giữa bọn họ sẽ có những cảm ứng đặc thù, vì thế cả giới tu hành đều cho rằng linh thú chính là đồng bọn trung thành của tu sĩ.
Hơn nữa, mấy con linh thú có chủ nhân vừa mới chết này dám đứng ra vạch trần đệ tử của Thánh Nhân, thật sự đúng là vừa thành thật lại còn trung thành nữa..
Đệ tử của Thanh Vân Môn chạy đi khắp mọi nơi của quân doanh, khắp nơi đều xì xào bàn tán, nhưng đám tu sĩ của Linh Thú tông lại chỉ im lặng quan sát một màn này, tất cả đều lý trí ngậm miệng lại.
Bọn họ hiểu được rằng, chính mình đã trở thành vật hy sinh trong trận tranh đấu giữa các đệ tử của Thánh Nhân rồi.
Vì để tự bảo vệ mình, thì thời điểm này cái gì cũng không thể nói nữa.