Hai người bay một mạch, vượt núi cao, lội đầm lầy, băng rừng cây, tới gần một hồ nước mới dần dần dừng bước.
“Doanh trại Hồ Cốc Thủy? Hình như đây vốn là vị trí của nhiệm vụ ngươi nhận.” Lãnh Thiên Tinh nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Không sai, chúng ta cẩn thận một chút, từ từ tiếp cận.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai người lấy binh khí ra, Cố Thanh Sơn nhấc kiếm, Lãnh Thiên Tinh cầm quạt ngọc, lặng lẽ tiến vào doanh trại Hồ Cốc Thủy.
Trong quân doanh là một khung cảnh bừa bãi, trừ vết máu loang lổ thì chỉ còn bùn đất, trộn lẫn với một mùi hôi nồng nặc.
Sau khi bọn yêu ma chém giết xong, chúng đã rời khỏi nơi này, liên tục chiến đấu ở các chiến trường khác.
Trừ phi yêu ma cấp cao hạ mệnh lệnh bắt buộc, nếu không bọn yêu ma không có khái niệm cố giữ lấy cứ điểm, trong đầu chúng chỉ có giết chóc và ăn người, nơi nào có mùi con người, bọn chúng sẽ công kích nơi đó như ong vỡ tổ.
Dưới tình huống bình thường, nhiệm vụ của yêu ma cấp cao chính là dẫn dắt bọn chúng công kích khắp các doanh trại của Nhân tộc.
Hai người cẩn thận tiến vào doanh trại.
Lãnh Thiên Tinh bịt mũi, cau mày nói: “Nếu không phải vì ngươi thì còn lâu ta mới tiến vào.”
Cố Thanh Sơn nhớ lúc trước ở thế giới Thần Võ, Lãnh Thiên Tinh thà chết trận chứ không chịu bôi dịch trên mắt Phệ Hủ ma, không khỏi giật mình.
Thằng nhóc này có bệnh thích sạch sẽ.
Hắn bèn xin lỗi: “Ta xem nhanh thôi, ngươi phụ trách canh gác là được.”
Nghe nói mình chỉ cần canh gác, lúc này mới Lãnh Thiên Tinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Thanh Sơn không hề bận tâm đến thi thể thịt nát, xương gãy và áo bào rách nát dính đầy máu ở trên đất chút nào mà xem xét tìm kiếm khắp nơi, cả người gần như tiến vào trạng thái chăm chú không biết đến xung quanh.
Lãnh Thiên Tinh thầm bội phục trong lòng, đổi lại là mình thì tuyệt đối không muốn nhìn thêm.
Cố Thanh Sơn xem hết đúng nửa canh giờ mới trở lại bên cạnh Lãnh Thiên Tinh.
“Rửa tay!”
Lãnh Thiên Tinh cau mày, phe phẩy ngọc phiến, đưa một quả cầu nước lên giữa không trung.
Cố Thanh Sơn liền lấy nước rửa tay rồi cọ rửa chiến giáp sạch sẽ.
Hắn cầm mấy trận bàn bị hỏng, mở ra giống như đang mở bảo bối.
“Trận bàn? Ngươi đem cả Trận bàn bị hỏng về à?” Lãnh Thiên Tinh hỏi.
“Đúng vậy, nói không chừng sẽ có đầu mối gì đó.” Cố Thanh Sơn nói.
“Trước khi mấy doanh trại bị thất thủ, mấy vị tướng quân và Trận pháp sư cũng đã xem qua Trận bàn, vẫn không tìm ra là ai làm.” Lãnh Thiên Tinh nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Ta muốn xem thử. “
“Được, hi vọng ngươi có thể thành công, đến lúc đó ta được thơm lây, cũng được chia thêm mấy điểm quân công. “Lãnh Thiên Tinh nói.
Đây chính là khích lệ.
Đổi lại là người khác, có lẽ sẽ cho rằng rất nhiều tướng quân còn không nhìn ra gì, ngươi là một Kiêu Kỵ nho nhỏ lại muốn xem, chẳng phải ngông cuồng và tự cho là đúng ư?
Lãnh Thiên Tinh không cảm thấy Cố Thanh Sơn cuồng vọng chút nào, ngược lại nói ra lời như vậy, cũng coi như là không uổng công xem hắn là bạn bè đích thực.
Cố Thanh Sơn cười cười, nói: “Yên tâm, nếu thật sự có quân công, thế nào cũng sẽ không quên ngươi.”
Hắn rửa sạch mấy cái Trận bàn thật cẩn thận một phen rồi thu vào.
“Đi thôi, đến doanh trại kế tiếp!”
“Được.”
Hai người lướt ra ngoài.
Chạy thẳng một hơi, mãi đến tận một canh giờ sau bọn họ mới đến chỗ cần đến chỗ tiếp theo.
Cứ như vậy, họ tốn một đêm, thấy rất nhiều doanh trại, tìm rất nhiều Trận bàn bị vứt bỏ.
Cả đêm không tiếc thể lực và hao phí linh lực để bôn ba, hai người đã có chút mỏi mệt.
Bọn họ tìm nơi ẩn nấp, ăn lương khô rồi nghỉ ngơi một chút.
Cố Thanh Sơn lấy ra từng cái Trận bàn bị hỏng, bày hết ra trên mặt đất trống.
Hắn nhìn thật chăm chú.
Lãnh Thiên Tinh rốt cuộc không nhịn được, nói: “Những Trận bàn này cũng kiểm tra qua rồi, đám Trận pháp sư không phát hiện ra vấn đề gì.”
“Cách ta nhìn không giống cách bọn họn nhìn.” Cố Thanh Sơn vừa nhìn vừa nói.
“Ồ! Sao lại không giống?” Lãnh Thiên Tinh cảm thấy hứng thú, bèn hỏi.
“Cái bọn họ thấy là Trận bàn, ta thì không.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn cầm lấy một cái Trận bàn bị hỏng, quan sát một chút rồi để xuống.
Một lát sau, hắn lại cầm lấy một cái Trận bàn khác, nhìn qua nhìn lại, lại để xuống.
“Được.” Lãnh Thiên Tinh thở dài: “Chỉ mong ngươi thu hoạch được gì đó.”
“Ừm.”
Cất cao giọng, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên cầm một cái Trận bàn, nửa ngày không buông xuống.
Hắn cẩn thận nâng Trận bàn này lên, tựa như là đang nâng một vật báu hiếm thấy.
“Thế nào?” Lãnh Thiên Tinh hỏi.
“Không có vấn đề gì.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nhìn chăm chú lên Giao diện Chiến Thần.
Chỉ thấy một hàng chữ nhỏ hiện ra trên bảng lựa chọn của “Chiến Thần kỹ nghệ”.
“Ngạnh Thích phong trảo, không phải kỹ năng của Nhân tộc, không thể học tập.”
Hắn nhìn hàng chữ này thật lâu, nửa ngày không nói gì.
Sau một khắc, hai người lại tiếp tục lên đường.
“Bây giờ chúng ta dùng linh thú để đỡ phải chạy bộ.” Cố Thanh Sơn nói.
“Hả?” Lãnh Thiên Tinh ngẩn người: “Linh thú không thể bay cao đâu.”
“Bay thấp là được. Chúng ta cũng đã mệt, tiết kiệm thể lực một chút! Ngộ nhỡ phải chiến đấu thì cũng có sức mà đối phó.” Mặt Cố Thanh Sơn không có biểu cảm gì, nói.
“Vậy được.”
Lãnh Thiên Tinh lại không chú ý vẻ mặt của Cố Thanh Sơn, hắn nghĩ đối phương nói cũng có lý, bèn gật đầu đáp ứng.
Hai người vỗ túi Trữ Vật, đưa linh thú ra.
Cố Thanh Sơn dĩ nhiên là lấy ra Hỏa Vân Xung Thiên Hạc, Lãnh Thiên Tinh lại lấy ra một con bướm yêu to lớn.
Bướm yêu này cả người màu băng lam, xem ra chính là yêu vật có thể khai hóa thủy linh, đã được nhân loại thuần hóa, trở thành thú cưỡi chiến đấu.
“Yêu thú cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ à?” Cố Thanh Sơn cười hỏi.
“Đúng vậy, ngươi thấy đấy, ngươi mới Trúc Cơ sơ kỳ, còn không bằng yêu thú của ta, thế nên vẫn phải cố mà tu hành cho tốt đó!” Lãnh Thiên Tinh trêu chọc.
Hai người lên linh thú, chạy về doanh trại tiếp theo.
Một canh giờ sau.
Doanh trại Loạn Sơn.
Cố Thanh Sơn và Lãnh Thiên Tinh đứng ở trên đỉnh núi, cất hai con linh thú đi.
Bọn họ nhìn quanh xuống dưới.
“Hình như có người.” Cố Thanh Sơn híp mắt nói.
“Có người ư? Không thể nào!” Lãnh Thiên Tinh thò đầu ra, nhìn lên doanh trại Loạn Sơn.
Cách quá xa, cho dù thị lực tốt như hắn cũng không thấy rõ.
“Ta chỉ có thể dùng linh thú để điều tra thôi.” Lãnh Thiên Tinh nói rồi đưa tay sờ túi Trữ Vật.
Tay của hắn lại bị Cố Thanh Sơn giữ lại.
“Không được, bây giờ tương đối nguy hiểm, cũng không cần linh thú, chúng ta tự đi xem.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai người chậm rãi tới gần doanh trại.
Đúng lúc đó, bọn họ dừng bước.
Lãnh Thiên Tinh nhìn về phía trước, lẩm bẩm nói: "Đó là thứ gì vậy”
Cả người Cố Thanh Sơn thì đông cứng lại, cắn chặt răng, sắc mặt ngưng trọng.
Chỉ thấy trong quân doanh, một bóng người màu đen lặng lẽ bay lơ lửng giữa không trung.
Trên mặt đất rải rác đầy xương trắng, thỉnh thoảng phát ra từng đường hắc quang thật dài, trong đó tựa hồ như có vật gì đang không ngừng giãy giụa.
Hắc quang bay lên, bị bóng ảnh màu đen đang lơ lững giữa không trung hút vào cơ thể.
Lúc đầu mới nhìn, bóng đen kia dường như là đường nét của một người.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát, bóng đen kia lại giống như vô số người, tạo thành độ dày như tờ giấy, từng từng lớp lớp hợp lại với nhau.
Bóng ảnh màu đen phát ra giọng nói khàn đặc, dường như tâm trạng rất phấn khích.
"Thật là nhiều..."
"Còn muốn nữa!"
"Muốn nhiều hơn nữa!"
Mà giọng nói này, lại giống như mấy ngàn người cả trai gái già trẻ đồng loạt mở miệng, nói cùng một câu.
Thanh âm quỷ dị như vậy, khiến cho lông tơ sau lưng của Lãnh Thiên Tinh đều dựng hết cả lên.
"Thế mà lại gặp phải nó." trong lòng Cố Thanh Sơn mặc niệm một câu.
Hắn kéo Lãnh Thiên Tinh, lặng lẽ lui về phía sau.
Lãnh Thiên Tinh nhìn hắn một cái, chỉ thấy sắc mặt Cố Thanh Sơn đông cứng lại, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Lãnh Thiên Tinh là nhân vật bậc nào, thấy vẻ mặt Cố Thanh Sơn khẽ co rút, hắn đã biết được tình huống trước mắt.
... Quái vật quỷ dị này, Cố Thanh Sơn hình như có biết, hơn nữa nhìn biểu tình trầm lặng trên mặt hắn, ma vật này ắt phải rất mạnh!