(1) Đây là phương pháp thẩm vấn, không phải là “tự hỏi lòng mình”.
Một con hồ ly màu đỏ rực xuất hiện.
“Ngươi…” Hồ ly thấy là người lạ, liền mở miệng nói tiếng người.
“Lý Xuất Trần vi phạm quân lệnh, đã bị ta chém rồi, bây giờ ta đang tìm đồng mưu của gã, hiển nhiên ngươi không phải, xin hãy trở lại bên trong túi Linh Thú!” Cố Thanh Sơn nói.
Hồ ly nghe xong, con ngươi đảo một vòng, nói: “Nếu hắn ta đã chết, vậy ta tự về Linh Thú tông.”
“Không được, ngươi là linh thú, không thể tự tiện di chuyển!”
Cố Thanh Sơn lại nói: “Ta sẽ dùng phương thức nhanh nhất để đưa túi Linh Thú về tay tu sĩ của Linh Thú tông. Xin hãy trở lại bên trong túi Linh Thú!”
Hồ ly không nghe, xoay người muốn chạy, miệng nói: “Tự ta đi được, lúc nào cũng ở bên trong túi Linh Thú, thực sự là…”
Ánh sáng sắc bén lóe lên, hồ ly đột nhiên nhảy về sau, lại bị ánh sáng đuổi kịp, chém thành một đống máu.
Cố Thanh Sơn vứt túi Linh Thú.
Hắn lại mở hết mấy cái túi Linh Thú còn lại ra.
Một con Bích Nhãn Điếu Tình Hổ, dẫn mấy con linh thú không thông thạo chiến đấu khác nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
“Xảy ra chuyện gì?” Bích Nhãn Điếu Tình Hổ hỏi.
“Không có gì, tìm hung thủ tập kích doanh trại thôi, mấy cái túi Linh Thú này từng chứa cái gì bên trong?”
Hắn còn cầm mấy cái túi Linh Thú trên tay, nhưng bên trong trống không.
“Cái này phải hỏi chủ nhân của chúng ta, chúng ta vẫn luôn đợi ở bên trong túi Linh Thú, không biết hắn ta lại thu linh thú nào.”
Bích Nhãn Điếu Tình Hổ nói rồi nhìn thi thể hồ ly kia.
Nó đánh giá Cố Thanh Sơn và trao đổi ánh mắt với mấy con linh thú khác.
“Được rồi, các ngươi về túi Linh Thú đi!” Cố Thanh Sơn thấy hỏi không được gì bèn nói.
Linh thú đồng thời trầm mặc, sau đó trở về túi Linh Thú của mình.
Bạch Hải Đông và mấy nữ tu sĩ ở nơi đóng quân đang nghi ngờ không thôi, đã thấy Cố Thanh Sơn đi về chỉ sau chốc lát.
Cố Thanh Sơn tâm sự nặng nề, nói: “Mọi người nghỉ ngơi đi, trời sáng sẽ tiếp tục lên đường!”
Ngày thứ hai lại không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Đoàn người cẩn thận đi về phía trước, giữa trưa đã đến nơi đóng quân.
Mấy người đến nơi này mới phát hiện, ở đây sớm đã là kín chỗ.
Có hai tu sĩ chấp pháp nhanh chóng tiến lên, dẫn họ đi về hướng doanh trướng.
Trong trướng có một vị tướng quân lấy quân lệnh của đám người Cố Thanh Sơn ra nhìn, lại tra xét lệnh bài.
Vị tướng quân này mặc đạo bào màu xanh lam chứ không hề mặc giáp trận.
“Ngươi chính là Cố Thanh Sơn ư?” Tướng quân híp mắt nhìn hắn.
“Là ta.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi biết ta là ai không?”
“Nhìn vào áo thì ngài là người của Thanh Vân môn.”
Tướng quân kia tựa lưng vào ghế ngồi, quan sát hắn tràn đầy hứng thú.
“Ta chính là Ô Tinh Văn của Thanh Vân môn, chuyên phụ trách Thưởng Phạt Trừng Xử trong trận quyết chiến lần này.”
“Ồ? Nói như vậy, ngài là một vị Định Viễn tướng quân?” Cố Thanh Sơn như không nghe ra ý của ông ta, mở miệng hỏi.
Quân hàm Tướng quân chia làm bốn cấp, theo thứ tự từ thấp đến cao là: Du Kích, Định Viễn, Vĩnh Trấn, Thần Uy.
Lúc trước Công Tôn Trí chính là Định Viễn tướng quân, còn Ninh Nguyệt Thiền mặc giáp vàng, chính là Du Kích tướng quân.
Vĩnh Trấn tướng quân duy nhất đã ngã xuống trong chiến dịch lần trước, cho nên cấp bậc tướng lĩnh cao cấp nhất của Nhân tộc hiện giờ chính là “Định Viễn tướng quân”.
“Cố Thanh Sơn, ta nhớ biểu hiện trên Tuế thí của ngươi không tệ.” Ô Tinh Văn nhìn, tiếp tục nói.
“Là không tệ, giết một người của các ngài, rốt cuộc ngài muốn nói gì?” Cố Thanh Sơn không kiên nhẫn được nữa.
Có bản lĩnh thì ngươi cứ lôi ra, không có bản lĩnh lại nói chút lời hù dọa, coi ta là trẻ con miệng còn hôi sữa chưa thấy qua việc đời hả?
Ô Tinh Văn dừng lại, đột nhiên vỗ bàn quát: “Nhân số của các ngươi lúc đến doanh không khớp với thực tế, là vì dây dưa chuyện gì?”
Dây dưa?
Trong nhiệm vụ quân sự, một khi bị chụp lên cái mũ “dây dưa”, tất sẽ bị trừng phạt.
Cố Thanh Sơn cười lạnh một tiếng, căn bản không nhận cái mũ này.
Hắn nói: “Chúng ta vốn không trì hoãn.”
“Những người kia đâu?” Ô Tinh Văn truy vấn.
“Chết rồi.”
“Chết như thế nào?”
“Một bị yêu ma giết, một bị ta chém theo quân pháp.”
Ô Tinh Văn vung tay lên, ra lệnh: “Người đâu, Vấn Tâm.”
Vấn Tâm là khâu thẩm vấn quân sự cực kỳ quan trọng.
Các tu sĩ ra ngoài chiến đấu với yêu ma, một khi xảy ra tình huống giết chóc người một nhà, chẳng cần biết ngươi là ai cũng phải trải qua Vấn Tâm.
Nếu đúng là đối phương vi phạm quân quy, vậy thì không quan trọng, thậm chí còn có công.
Nhưng nếu là mang lòng riêng hay thù hận cá nhân mà cố ý giết chết người khác thì sẽ phải đền mạng.
Rất nhanh, một tu sĩ đi tới ngồi đối diện Cố Thanh Sơn.
Đôi mắt hắn ta cực kỳ sáng, dường như có thể nhìn vào sâu tận đáy lòng của người ta.
“Được rồi, nói đi, thật giả ta tự có kết luận.” Tu sĩ kia dù bận nhưng vẫn nói rất ung dung.
Trong lòng Cố Thanh Sơn biết đối phương nắm giữ Thiên Tuyển kỹ có thể phân biệt lời nói dối hay đại loại thế, cho nên kể lại tường tận sự việc một lần.
Tu sĩ kia hỏi rất nhiều vấn đề, Cố Thanh Sơn cũng đều đáp lại toàn bộ.
Cuối cùng tu sĩ gật gật đầu, nói với Ô Tinh Văn: “Đều là nói thật.”
Ô Tinh Văn thất vọng nhìn tu sĩ kia, nửa ngày không mở miệng nói chuyện.
Tu sĩ kia lại nói lại: “Hắn không có nó dối.”
Ô Tinh Văn lúc này mới hậm hực đáp: “Thằng nhóc Lý Xuất Trần kia, đầu óc xảy ra sự cố gì mà lại đâm sau lưng đồng bào cơ chứ?”
Lông mày của hắn ta nhăn thành chữ “xuyên” (川), vẻ mặt mệt mỏi và hoang mang cực độ.
Hắn ta vốn không muốn kiếm chuyện với Cố Thanh Sơn, dù sao đối phương cũng là đồ đệ của Bách Hoa tiên tử. Có thể làm cho đối phương lúng túng dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu không làm được thì tạm thời không nên miễn cưỡng.
Hiện tại hắn ta quan tâm đến chính sự hơn.
Chỉ nghe Ô Tinh Văn nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Gần đây tiền tuyến xảy ra chuyện gì? Không ít nơi đóng quân xuất hiện vấn đề, Trận bàn mất tác dụng. Ngay cả đi đường thế này mà Trận bàn cũng hỏng, không đến nỗi tất cả đều là nội gian chứ?”
Nếu lời này là thật thì Nhân tộc loạn hoàn toàn rồi!
Đã quyết chiến hai ngày nay.
Nhưng bây giờ xuất hiện tình huống như vậy. Nếu tin này được chứng thực, căn bản không cần chờ quyết chiến, trận địa của Nhân tộc không đánh tự vỡ.
Rõ ràng là chuẩn bị thừa thế xông lên, tình huống hiện tại còn thích hợp để phát động quyết chiến ư?
Cố Thanh Sơn ngồi yên lặng không chen vào.
Ô Tinh Văn lấy lệnh bài của Cố Thanh Sơn, đánh mấy pháp quyết vào trong đó, nói bất đắc dĩ: “Bắt được nội gian, cứu được đồng bào, tính cho ngươi mười công.”
Nói rồi vứt lệnh bài trở lại.
Cố Thanh Sơn nhận lệnh bài, đưa thần niệm tìm tòi, chỉ thấy bên trong lệnh bài, tổng số quân công của mình đã đạt một trăm mười lăm công.
Thăng cấp đến “Giáo úy Chấn Uy” cần một trăm tám mươi quân công, vẫn cần sáu mươi lăm quân công nữa.
“Được rồi, dẫn bọn họ đi thu xếp đi!”
Ô Tinh Văn dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, phất tay ra hiệu tu sĩ ở hai bên trái phải đuổi bọn họ ra.
Một tu sĩ chấp pháp dẫn đám người xuống dưới.
Ô Tinh Văn lặng yên chốc lát rồi bỗng nhiên thở dài một hơi.
“Sư huynh, thế nào?” Một tu sĩ chấp pháp nhỏ giọng hỏi.
Những người khác cũng đã lui xuống, chỉ có mấy sư huynh đệ Thanh Vân môn là còn đợi ở trong quân trướng.
Ô Tinh Văn lắc đầu, vẫn còn có chút không cam lòng.
Hắn ta thở dài một tiếng, nói: “Thật đáng thương, rõ ràng tiểu sư đệ chỉ là đi tham gia Tuế thí, lại cứ như vậy xong đời!”
Mấy tên tu sĩ nhìn nhau, cũng đều trầm mặc.
Bọn họ hiểu rõ trong lòng, tướng quân đang nói tới việc Lý Trường An chọc giận Cố Thanh Sơn của Bách Hoa tông ở Tuế thí, bị một kiếm chém bay đầu.
Ở bên kia.
Đám người Cố Thanh Sơn đi theo tu sĩ chấp pháp ra ngoài.
Tu sĩ chấp pháp vừa đi vừa hỏi: “Các ngươi thuộc tông môn nào?”
“Bách Hoa tông.”
“Dao Quang Phái.”
“Thiên Cực tông.”
Tu sĩ Chấp pháp xoay đầu lại, nhìn Kiêu Kỵ chiến giáp trên người Cố Thanh Sơn, nói: “Hoá ra ngươi chính là Kiếm Thập Ngũ của Bách Hoa tông.”