“Thế…” Cố Thanh Sơn ngập ngừng hỏi: “… Nếu đối phương có sư huynh hay sư trưởng ra mặt thì làm sao?”
Tần Tiểu Lâu liền ôm quyền: “Tại hạ là Tần Tiểu Lâu của Bách Hoa tông, đệ tử chân truyền dưới trướng Bách Hoa thánh nhân, xin hỏi huynh đài thuộc môn nào phái nào?”
“… Đây là huynh đang bám vào danh tiếng của sư phụ.”
“Tuyệt đối đừng có nói!” Tần Tiểu Lâu cuống quít xua tay: “Biện pháp này là giúp đệ giải sầu ở tiền tuyến.”
“Đây chính là bí quyết giải buồn cuối cùng của ta, lần này truyền xuống cho đệ.”
“Thế nào, sư huynh đủ thơm thảo chứ?”
“… Đủ.”
“Sư huynh có đủ tình nghĩa hay không?”
“… Đủ.”
Tần Tiểu Lâu lại nhìn về phía Ngỗng trắng và Tú Tú: “A đúng rồi, sư huynh, sư muội, hai người cũng đừng nói cho sư phụ nhé, tất cả mọi người đều chỉ muốn tốt cho Thanh Sơn thôi mà.”
Tú Tú bất đắc dĩ nói: “Nể mặt tam sư huynh, muội không nói.”
“Đại sư huynh, hì hì, xin huynh cũng đừng nói!” Tần Tiểu Lâu vờ thở dài, nói.
Ngỗng trắng híp mắt, lạnh lùng nói: “Yên tâm, ta không nói.”
Tần Tiểu Lâu liền yên lòng.
Hắn ta suy nghĩ một chút, cảm thấy mình thực sự là vị sư huynh rất quan tâm đến sư đệ.
Đến khi mấy người rời đi, điện Phong Lan chỉ còn lại Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn thẻ ngọc trong tay, “ôi chao” một tiếng, vẫn bỏ vào túi Trữ Vật.
Quên đi, dù Tần Tiểu Lâu không đứng đắn thế nào thì nói cho cùng vẫn là có lòng tốt.
Bỗng nhiên một tia lửa bay tới.
Cố Thanh Sơn bắt lấy nhìn, có chút bất ngờ.
Lá hỏa phù này lại là của Công Tôn Trí.
Hắn phóng thần niệm ra tìm kiếm bên trong Truyền Tấn phù.
Một câu nói truyền đến.
“Bây giờ muốn thu được quân công* không?” (công trạng quân đội)
Đương nhiên là muốn, đây chính là chuyện liên quan đến sinh tử.
Có quân công mới có thể tăng quân hàm, nếu như không thể tăng lên tới Giáo úy Chiêu Vũ, hắn không thể tăng tu vi trong ba năm.
Cố Thanh Sơn vội vàng trả lời.
“Muốn, xin Công Tôn tướng quân dạy ta!”
Hắn thúc Truyền Tấn phù một chút, Truyền Tấn phù hóa thành ánh lửa rồi bay mất.
Chỉ chốc lát sau, lá bùa lửa lại bay tới, Công Tôn Trí đáp lời lần nữa.
“Trong chiến dịch lần trước, ngươi là người sống sót duy nhất của Tiền Phong doanh. Hãy biên soạn lại tin tình báo về đám quái vật mà ngươi đang nắm giữ lại thành sách, liệt kê ra đặc điểm, phương thức công kích, nhược điểm của bọn nó. Đây chính là công lớn.”
Cố Thanh Sơn lập tức giật mình.
Phải rồi, chiến dịch đầu tiên là chiến dịch mang tính thăm dò giữa yêu ma và Nhân tộc.
Khi đó yêu ma vừa tới thế giới này.
Nếu không phải Công Tôn Trí và Ninh Nguyệt Thiền phát hiện bí mật của thế giới Thần Võ thì yêu ma cũng sẽ không xuất chiến điên cuồng như vậy.
Bọn chúng còn chưa hiểu rõ chiến lực của thế giới này lắm.
Nhân tộc cũng giống như vậy.
Cho nên đến bây giờ, nhân tộc cũng không hiểu rõ hết các điều thật giả liên quan tới yêu ma.
Lúc này, sửa sang lại các tin tình báo về yêu ma rồi nộp lên, đương nhiên là lập công lớn.
… Cũng không thể giao ra toàn bộ, dù sao có một số yêu ma đến giờ phút này vẫn còn chưa xuất hiện.
Phải cân nhắc kỹ mặt này mới được.
Nghĩ là làm, hắn lập tức lấy ra một chiếc thẻ ngọc, biên soạn từng yêu ma sẽ xuất hiện ở tiền tuyến vào trong thẻ đó.
Mặc kệ như thế nào, còn chưa bắt đầu quyết chiến mà mình đã có quân công ghi trong sổ, đây là khởi đầu tốt đẹp.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai.
Sáng sớm.
Một con hạc trắng cổ đỏ phóng từ điện Bách Hoa lên tận trời, bay về phương xa.
Tốc độ của hạc trắng cực nhanh, mỗi khi nó dùng sức vỗ cánh, lại có mây lửa như ẩn như hiện lượn lờ quanh người nó.
Tu sĩ thạo đời vừa nhìn đã hiểu, đây là Hỏa Vân Xung Thiên Hạc có tốc độ nhanh nhất bên trong đám thú cưỡi phi hành.
Hạc này không có sức chiến đấu hay sức phòng ngự mạnh mẽ, ưu điểm duy nhất chính là tốc độ.
Mặc dù các tu sĩ có thể tự phi hành, nhưng nếu là chiến đấu lâu dài, vậy thì nhất định phải có thú cưỡi.
Thuyền bay hao phí linh thạch, còn linh thú thì tiết kiệm linh thạch hơn, cùng lắm thì tiêu hao mấy hạt Tích Cốc đan là được.
Nếu là tu sĩ tự phi hành, sẽ phải tiêu hao linh lực.
Bên trong chiến tranh tàn khốc, mỗi một phần linh lực cũng có thể quyết định sống chết.
Cho nên tốt nhất chính là dùng thú cưỡi. Tu sĩ không cần tiêu hao linh lực và thể lực của mình, thậm chí còn có thể ngồi điều tức, tiến vào trạng thái tu hành.
Cố Thanh Sơn ngồi ở trên lưng hạc trắng, đưa mắt nhìn ra xa.
Ra khỏi Bách Hoa tiên quốc, lại xuyên qua Sơn Linh tông, Lưu Vân môn, kiếm phái Tây Sơn, dọc đường càng ngày càng hoang vu.
Trên đường đi có thành trì, có đồng ruộng, có thôn trang, nhưng những thứ này cũng dần dần biến mất theo đường bay của hạc trắng.
Thay vào đó là từng vùng quê hoang vu rộng lớn.
Cho dù là có một số thôn trang lẻ tẻ, cũng đã không còn người ở.
Tất cả mọi người, cho dù là người bình thường hay là người tu hành, đều được khuyên là nên di chuyển về phía đất liền.
Nơi này đã tới gần tiền tuyến.
Tốp năm tốp ba các tu sĩ trận pháp toả ra xung quanh, ổn định các loại trận pháp.
Nơi này là vùng đệm trước tiền tuyến, một khi tiền tuyến bị thất bại, pháp trận được bố trí ở nơi này phải gánh vác trách nhiệm phòng ngự và phản kích.
Cố Thanh Sơn lại bay thêm khoảng hai tiếng, liền nhìn thấy quân doanh.
Nói là quân doanh nhưng diện tích nơi đóng quân ngang ngửa với một tòa thành thị cỡ trung, ngoài nơi đóng quân có vách ngăn cao mấy chục mét, có chứa pháp trận phòng ngự, thỉnh thoảng bầu trời có tu sĩ tuần tra cưỡi linh thú bay qua.
Đây quả thực là một pháo đài chiến đấu.
“Chúng ta xuống dưới!” Hắn nói.
“Được.” Hỏa Vân Xung Thiên Hạc nói.
Đám mây lửa rơi xuống, dừng ở trên bãi đất trống trước quân doanh.
Cố Thanh Sơn lấy ra một viên đan dược đút cho hạc trắng, nói: “Vất vả rồi, ngươi nghỉ ngơi đi!”
Hỏa Vân Xung Thiên Hạc ăn đan dược, lại tiến vào túi Linh Thú.
Cố Thanh Sơn sải bước đi đến cửa quân doanh.
“Người đến là ai?” Hai tên tu sĩ gác cửa quát hỏi.
“Giáo úy Kiêu Kỵ Cố Thanh Sơn, đến đây đưa tin” Cố Thanh Sơn nói, ném lệnh bài qua.
Một tên tu sĩ tiếp lấy lệnh bài, thúc giục linh lực, lệnh bài lập tức sáng lên.
Một vệt ánh sáng thần kỳ bay lên trời, hiện ra vài chữ to “Giáo úy Kiêu Kỵ Cố Thanh Sơn”.
Tu sĩ cảm nhận một chút, phát hiện có một sợi dây liên kiết giữa lệnh bài và người trẻ tuổi trước mặt, lúc này mới gật gật đầu.
Gã ném lại lệnh bài cho Cố Thanh Sơn: “Đi vào đi!”
Cố Thanh Sơn nói: “Cảm ơn!”
Trong quân doanh là một cảnh tượng bận rộn náo nhiệt.
“Ai đi chuẩn bị một ít đan dược của Giáp Tử Hiệu doanh xem nào.”
“Trận bàn đâu? Trận pháp sư của Tiền Phong doanh đã sửa xong Trận bàn Đức chưa? Ngày mai sẽ phải xông trận, sao lại chưa đưa cho hắn ta?”
“Ai tới thay ta ghi chép một chút, hai trận địa phía tây bị chiếm đóng, ta muốn đích thân đi cứu người.”
Mấy tu sĩ cấp cao hô ầm lên, tu sĩ phụ tá xung quanh bọn họ cũng loay hoay tới mức chân không chạm đất. (ý nói bận quá chạy như bay)
Cố Thanh Sơn đứng xếp hàng, đi đến trước một cái bàn, để lệnh bài lên.
Tên tu sĩ kia cầm lấy lệnh bài, đóng một dấu linh văn vào (hàng chữ), nói: “Tiếp theo!”
Cố Thanh Sơn liền nhanh chóng nhận lệnh bài, được người ta dẫn vào trong một căn phòng khác.
Hắn nhìn bảng hiệu một chút, chỉ thấy trên đó viết ba chữ: Quân Bị xứ.
Mới vừa đi vào, lệnh bài đã bị một tu sĩ lấy đi.
Tu sĩ kia phóng thần niệm, chuyển động lệnh bài.
“Một Giáo úy Kiêu Kỵ, tới rất đúng lúc!”
Hắn ta nói rồi xoay người đi vào phòng kho, lấy ra một bộ giáp.
“Ngươi kiểm tra một chút, không có vấn đề gì thì lăn dấu vân tay!”
“À, được, cảm ơn!”
Cố Thanh Sơn đặt bộ giáp lên trên mặt bàn rồi mở ra.
Đây là một bộ chiến giáp màu đen điểm chữ đỏ, chữ rất nhỏ và khắc ở một vị trí không gây chú ý, chính là Linh Lực Phù Văn trận của khôi giáp.
Giáp ngực, giáp vai, mũ, bao cổ tay, bao tay, đai lưng, bao đầu gối, ủng chiến đều hoàn toàn mới, phẩm chất hoàn hảo.
Một bộ chiến giáp này, món nào cũng trang bị thuộc cấp Linh Khí.