Hai con sói được tiền boa, thái độ lập tức tốt hơn.
“Quán bar không có quy củ gì, chỉ cần ngươi có tiền, có thể mua được đủ loại đồ vật ở đây, cũng có thể hưởng thụ các hạng phục vụ tôn quý.” Một con sói đáp.
“Quán bar không chịu trách nhiệm an toàn cho khách.”
“Chúng ta không quan tâm tranh đấu và giết chóc giữa các vị khách bên trong. Nếu có chuyện gì ảnh hưởng quá lớn, nhất định phải dùng phương thức đánh bạc để tiến hành. Người không nghe lời sẽ bị truyền tống ném vào tận thế, thảm trạng của người đó sẽ được phát trực tiếp bên trong quán bar.”
“Đây cũng chính là nguyên nhân quán bar chúng ta kinh doanh rất tốt.” Con sói bên kia hưng phấn nói.
“Xin mời vào bên trong, tùy ý hưởng thụ!” Hai con sói đồng loạt lên tiếng.
“Cảm ơn!” Diệp Phi Ly nói.
Ba người bước lên cầu thang.
“Này, Phi Ly, cậu làm sao có được mấy viên bảo thạch hiếm đó thế?” Trương Anh Hào nhịn không được liền hỏi.
Diệp Phi Ly vừa đi vừa nói: “Lần trước Laura đến tìm tôi, nói sau một khoảng thời gian quan sát, thấy tôi sống không tệ, lại còn là anh em tốt của Cố Thanh Sơn. Cho nên, thân là trở Bá tước chính thức của vương quốc Kinh Cức, tôi không được để vương quốc mất mặt, chuyện gì cũng phải chú ý...”
“Nói điểm chính đi.” Trương Anh Hào nói.
Diệp Phi Ly cố gắng để mình có vẻ bình tĩnh hết mức có thể, sau đó mới lên tiếng nói tiếp: “Sau đó cô bé cho tôi một thế giới, ước chừng lớn hơn thế giới của chúng ta một chút, bên trong chất đầy bảo vật, kéo dài đến tận bầu trời. Cô bé nói thế giới bảo vật này là tiền tiêu vặt tháng này của tôi, cứ tạm thời dùng trước, không đủ thì tìm cô bé lấy thêm.”
Trương Anh Hào: “.......”
Cố Thanh Sơn: “.........”
Trương Anh Hào đứng thất thần một hồi, sau đó thở dài: “Tôi đã mất phương hướng trên con đường nhân sinh quá lâu rồi. Mãi đến khoảnh khắc vừa rồi, tôi rốt cuộc đã tìm được phương hướng chính xác để mình nỗ lực.”
Cố Thanh Sơn đang định lên tiếng, chợt dừng bước.
Hai người kia cùng nhau dừng lại.
Từng hàng chữ nhỏ màu xám bắt đầu xuất hiện bên trên giao diện Hỗn Loạn của bọn họ.
[Chú ý, xuyên qua bức màn kết giới cách ba trăm mét đằng trước, ngươi sẽ tiến vào quán bar Bóng Đêm.]
[Ngươi đã tiến vào phạm vi quán bar.]
[Từ giờ trở đi, năng lực siêu đẳng của ngươi có thể đổi mới.]
[Trong thời điểm cần thiết, ngươi hãy đổi mới năng lực siêu đẳng của mình.]
[Chú ý.]
[Mọi người vẫn phải tìm cách thông qua bức tường.]
Ba người dựa theo lời nhắc nhở tiếp tục tiến lên phía trước, rốt cuộc đã nhìn thấy được một tấm màn trong suốt cuối con đường.
“Lên thôi.” Diệp Phi Ly nói.
“Ừm, đi thôi, chúng ta vào trong.” Cố Thanh Sơn nói.
Ba người bước qua tấm màn.
Thế giới hoàn toàn khác biệt.
Sóng âm đinh tai nhức óc tràn ngập toàn bộ không gian.
Ánh đèn nhiều màu chiếu xuống, vô số tiếng hò hét của mọi người vang lên trong quán bar.
Trên sân khấu, một xà nữ xinh đẹp của Thú tộc và tuyết nữ toàn thân trắng nõn nà của Ma tộc đang dẫn đầu hơn mười người đẹp đằng sau điên cuồng khiêu vũ.
Mùi cồn, khói, người đẹp, ánh đèn, và cả...
“Nhân tộc rác rưởi từ đâu đến vậy? Yếu ớt! Mau cút ra ngoài cho ta!”
Một con ma quái hai đầu uống say mèm quơ bàn tay to lớn, vọt tới ba người Cố Thanh Sơn.
Tay Cố Thanh Sơn khẽ động, nhưng rồi dừng lại.
Bên cạnh hắn, trong tay Trương Anh Hào đột nhiên xuất hiện một cây súng lục.
Đùng!
Một tiếng súng vang lên, hai cái đầu của con ma quái nổ tung, ngã xuống đất.
“Song Hoa? Đã lâu rồi chưa nhìn thấy kỹ thuật bắn súng này.” Cố Thanh Sơn khen một câu.
“Bảy tuổi tôi đã biết rồi, kiến thức cơ bản mà thôi.” Trương Anh Hào nói.
Máu văng tung tóe.
Một đám nam nữ tuôn đến, điên cuồng hứng lấy rồi uống máu tươi trong không khí.
Mấy tên phục vụ không nói một lời, bước đến kéo thi thể của tên ma quái đi.
Một tên phục vụ trong đó nói với đám người Cố Thanh Sơn: “Hoan nghênh khách mới, quý khách có muốn uống chút rượu không?”
“Rượu nặng, mà tốt nhất là món đặc biệt ở chỗ các người.” Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Phi Ly ném ra một viên bảo thạch, sau đó kín đáo đưa cho nhân viên phục vụ một đồng vàng, cười nói: “Cứ làm theo đi nhé.”
“A, ngài chờ cho một lát, rượu sẽ được mang đến cho ngài ngay.”
Nhân viên phục vụ nhận được đồng vàng, vội gật đầu.
Gã bước đến chỗ quầy bar.
Trong lúc ba người đang chờ, chỉ thấy một phục vụ khác đột nhiên đứng lên sân khấu, lớn tiếng nói: “Món thứ nhất tối nay, ma quái hai đầu nướng! Mời quý khách đến khu số một để chuẩn bị dùng cơm!”
Không ít người ngừng khiêu vũ, dũng mãnh lao tới một bên khác của quầy bar.
“Ta muốn ăn tim của nó.”
“Ta chưa hề ăn thịt loại ma vật này...”
“Ngươi hãy tin vào tay nghề của quán bar này. Bọn họ đều xử lý rất tốt từng bộ phận một.”
“Thật sao? Thế ta muốn ăn thịt tên ma quái đó...”
Bọn chúng dần dần đi xa.
Cố Thanh Sơn vỗ vai Trương Anh Hào: “Anh giết tên kia, nhưng dường như không ai để ý. Xem ra, nơi này cái gì cũng mặc kệ.”
Trương Anh Hào cất khẩu súng lục bên hông, thấp giọng nói: “Ừm, tôi thích nơi này rồi đấy.”
Cạch!
Diệp Phi Ly đặt ly rượu lên bàn, biểu hiện rất khó chịu.
“Thế nào?” Trương Anh Hào hỏi.
“Rượu mạnh quá. Các người cũng biết, tôi không uống được rượu nặng.” Diệp Phi Ly nói.
Cố Thanh Sơn vỗ tay ra hiệu với nhân viên pha chế sau quầy bar.
“Cho một ly rượu trái cây, mà các người có bánh gato ô mai không?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Rượu trái cây thì có nhưng ô mai... là cái gì?” Nhân viên pha chế hỏi lại.
Cố Thanh Sơn bấm quyết, ngưng tụ thành một hình ảnh diễn tả hình dáng của ô mai.
“À, là quả Hỏa Hồng, xin chờ một chút.”
Nhân viên pha chế lấy ra một hạt giống, khẽ đọc vài câu chú ngữ.
Chỉ thấy hạt giống trong tay gã nhanh chóng nảy mầm rồi mọc rễ, mọc ra lá màu xanh, kết thành những trái ô mai căng mọng.
Nhân viên pha chế hái trái cây xuống, đưa cho một nhân viên phục vụ khác: “Mau ra đằng sau tìm đầu bếp tay nghề cao một chút, bảo người đó làm một cái bánh trứng ngọt.”
Người nhân viên kia liền mang quả kia đi.
Một lát sau, một cái bánh gato được mang lên.
“Cảm ơn!” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Diệp Phi Ly lấy ra một đồng vàng đặt lên quầy bar.
“Sẵn sàng phục vụ ngài bất cứ lúc nào.” Nhân viên pha chế nhận đồng vàng, cười nói.
Trương Anh Hào ôm con mèo mun từ trên vai xuống, đặt lên quầy bar, nói khẽ: “Bảo bối, đây là bánh gato ô mai mà mày muốn ăn. Ăn xong thì hãy dẫn bọn ta tìm đường đi xuyên qua thế giới này.”
“Meo!”
Con mèo mun sung sướng kêu lên một tiếng.
Nó cúi đầu ăn từng miếng bánh gato.
Thừa dịp này, Diệp Phi Ly cầm ly rượu trái cây lên nhấp một ngụm, lông mày liền giãn ra.
“Biết trước thì mình đã uống cái này rồi. Chẳng hiểu tại sao các anh lại cứ thích uống rượu cay.” Hắn ta chép miệng, nói.
“Do cậu uống quá nhanh đấy, thật ra cũng đâu cần thiết uống như vậy. Uống rượu giống như nghỉ ngơi sau khi chạy, không cần phải đổ hết vào miệng.” Cố Thanh Sơn uống một cách chậm rãi.
“Đúng, rượu này không tệ, phải thưởng thức từ từ.” Trương Anh Hào nâng ly, hai người cụng với nhau một cái.
Ba người vừa uống rượu vừa thưởng thức mấy người đẹp khiêu vũ.
Nhìn toàn bộ quán bar, ngoại trừ những người đã uống đến say mèm, sinh linh các tộc đều là biến thành hình người.
Xem ra hình dạng Nhân tộc cũng không phải chỉ có ở chín trăm triệu tầng thế giới. Ở đây, nó vẫn được xem là tiêu chuẩn để giao tiếp và liên lạc.
Chẳng qua, mấy cô gái các tộc còn vắt óc tìm mưu kế, mặc dù đã hóa thành hình người nhưng vẫn thể hiện đặc điểm của tộc mình để thu hút ánh mắt của người khác.
Xà nữ dẫn đầu nhóm múa, toàn thân trên dưới là hình dạng của Nhân tộc nhưng vòng eo vô cùng mềm mại, cộng thêm đôi mắt màu xanh với đồng tử dựng ngược, khiến người ta nhận ra ngay cô gái này không phải Nhân tộc.
Về phần tuyết nữ, mặc dù cũng là hình dáng Nhân tộc, nhưng da thịt lại trắng hơn tuyết, xinh đẹp vô cùng. Quanh người là một tầng sương mù băng lãnh, trong lúc múa còn có vài tinh thể băng di chuyển theo, phát ra ánh sáng nhiều màu.
“Nhảy đẹp thật!”
Dưới đài lại có người lớn tiếng khen hay, sau đó ném cho xà nữ một quả trái cây màu xanh lục.
Xà nữ thấy quả ấy liền đưa tay tiếp lấy, sau đó ném cho người kia một ánh mắt đưa tình.