Vào lúc này, có ba tên hình thù kỳ dị đứng tại bờ cát trên hòn đảo.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả có hai mặt cả nam lẫn nữ.
Thần Sinh Mệnh mọc đầy xúc tu màu đen trên người.
Và một thi thể bốc cháy quấn đầy dây xích - Liệt Diễm Hành Giả.
Bọn chúng đều nhìn chằm chằm lên thuyền gỗ trước mặt.
"Theo lời của Hỗn Loạn thì chiếc "Độ Ngư" này chỉ có thể cho hai người ngồi lên." Thần Sinh Mệnh nói.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nhìn chằm chằm vào nó một lát, rồi quay về phía Liệt Diễm Hành Giả.
"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"
Nó hỏi hai người hầu của mình.
Thần Sinh Mệnh không nói gì, mấy trăm xúc tu trên người biến thành tàn ảnh, bắn về phía trung tâm hòn đảo.
Từng cây gỗ lớn bị nó chặt hạ, rồi sau đó lắp ráp thành một chiếc bè gỗ.
"Tới."
Thần Sinh Mệnh nói nhỏ.
Bè gỗ nhẹ nhàng bay tới, rồi rơi xuống mặt biển.
Đùng!
Nước biển xuất hiện một dòng nước xiết, đập bè gỗ thành từng mảnh vụn.
Xem ra cách này không được.
Liệt Diễm Hành Giả trầm tư: "Nếu thuyền này chỉ cho phép hai sinh linh ngồi xuống, thì ta có một cách."
"Cách gì?"
Liệt Diễm Hành Giả: "Bản chất của ta chính là một thi thể, đương nhiên có thể tiến vào trạng thái tử vong."
"Đúng vậy, như vậy thì ngươi cũng không tính là sinh linh." Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả dùng giọng nam để nói.
Liệt Diễm Hành Giả đi lên thuyền, ngồi xuống.
Ngay sau đó, ngọn lửa trên người nó bị dập tắt, rồi cả người nó ngã xuống thuyền gỗ.
"Được rồi, đi thôi." Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả nói.
Nó và Thần Sinh Mệnh nhẹ nhàng bay qua, ngồi xuống thuyền.
Thuyền gỗ không nhúc nhích chút nào.
Lại có thêm mấy hàng chữ nhỏ xuất hiện trên boong thuyền:
[Thuyền này chỉ cho phép hai sinh linh ngồi lên, không cho phép thi thể ngồi lên chiếc thuyền này.]
[Hơn nữa, các ngươi còn chưa sửa chữa chiếc thuyền này.]
[Sau khi thỏa mãn hết các điều kiện trên thì "Độ Ngư" mới có thể khởi động.]
Sửa thuyền chỉ là chuyện nhỏ, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ tùy tiện chọn vài cây gần đó, cách không xẻ thành các miếng gỗ gần giống như chiếc thuyền cũ rồi thay đổi những mảnh gỗ đã hỏng đi.
Những dòng chữ phía dưới lập tức biến mất, chỉ còn lại một dòng chữ duy nhất:
[Chiếc thuyền này chỉ cho phép hai sinh linh ngồi lên, không cho phép thi thể ngồi tại nơi này.]
Thuyền, vẫn đứng im không nhúc nhích.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả lẩm bẩm: "Chỉ cho phép hai sinh linh ngồi lên, thật sự chính là chỉ có thể cho hai sinh linh ngồi, bất cứ tồn tại nào khác đều không được phép lên thuyền."
"Ta có một vài cách điều khiển nguyên tố nước, hay là để ta tới đẩy thuyền đi." Thần Sinh Mệnh vừa nói xong đã định ra tay.
"Đừng!"
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả vội vàng ngăn nó lại, trầm giọng nói:
"Trong nước biển ẩn chứa vô số lực lượng kỳ dị, đừng chạm vào thì tốt hơn."
Thần Sinh Mệnh: "Hay là nghĩ xem còn cách nào khác hay không!"
Ba thần linh Hỗn Loạn bay trở lại hòn đảo.
Liệt Diễm Hành Giả thử bay trên không, thế nhưng vừa ra ngoài phạm vi hòn đảo thì đã bị một luồng lực lượng vô hình mạnh mẽ đánh bay trở lại, còn bị thương nhẹ nữa.
Thần Sinh Mệnh còn thử biến thành một thẻ bài - bởi vì nó đã từng nghiên cứu qua thẻ bài của Hắc Hải nữ sĩ, cho nên cũng có thể biến thành thẻ bài.
Thế nhưng vẫn không được.
Thuyền vẫn đứng yên, boong tàu xuất hiện một dòng chữ khác: [Chiếc thuyền này chỉ cho phép hai sinh linh ngồi lên, không cho phép sinh linh biến hóa rồi lại ngồi lên thuyền.]
Thời gian vẫn trôi qua một cách lặng lẽ.
Chỉ còn lại mười phút.
Mười phút sau, một loại tận thế sẽ xuất hiện ở trên hòn đảo nhỏ này.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả dần dần xuất hiện sự bực bội.
Giọng nữ của nó nói:
"Xem ra một trong hai người các ngươi phải ở lại hòn đảo này, chỉ có một người được đi theo ta lên thuyền."
"Hiện tại, hãy chứng minh xem các ngươi ai là người mạnh hơn."
"Ta sẽ để người mạnh hơn đi theo ta, tiến lên thành thần."
Thần Sinh Mệnh và Liệt Diễm Hành Giả nhìn nhau.
Khi Hỗn Loạn triệu hồi hai người bọn họ thì bọn họ đều đã được nghe tới lời thề của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
"... Ta cần hai người hầu, ta nguyện ý chia sẻ cho bọn họ tư cách cạnh tranh thần quyền..."
Mà đối thủ chỉ là ba tên người phàm.
Hoặc là nói, trong đó có một tên có thực lực hơi khá, thế nhưng hai tên còn lại thực lực quá yếu.
Đây là một Cuộc chiến Đăng Thần mà phần thắng rất lớn.
Nếu như tại khoảnh khắc cuối cùng, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả xuất hiện điều gì đó ngoài ý muốn.
Nhẫn Chân Thần của Hỗn Loạn.
Quyền trượng Hỗn Loạn Long Vương.
Vị trí Chân Thần.
Mình có thể có được cả ba thứ trên!
Nếu như ở lại trên hòn đảo hoang này thì sẽ không được bất cứ thứ gì, còn chịu sự uy hiếp tới từ tận thế nữa.
Thần Sinh Mệnh bỗng nhiên nói: "Lui ra đi, Liệt Diễm Hành Giả, mặc dù thực lực của ngươi khá mạnh, thế nhưng vẫn không thể là đối thủ của ta."
Liệt Diễm Hành Giả nói một cách hung tợn: "Nói đùa, ngay từ thời đại tuyên cổ, thực lực của ta đã gần như vô địch, ngươi có tư cách gì mà nói?"
Thần Sinh Mệnh hơi ngừng lại.
Nó nhìn chằm chằm vào đối phương, nói: "Vô địch? Ngay cả thế giới tầng trong cũng không dám vào mà còn dám xưng là vô địch, hả rác rưởi?"
Hai thần linh đột ngột biến mất.
Uỳnh!
Bọn chúng mạnh mẽ đâm vào nhau.
Sóng khí vô hình phóng lên tận trời, thổi bay toàn bộ những đám mây ở phía trên hòn đảo.
Dưới sự va chạm mạnh mẽ của Thần Sinh Mệnh và Liệt Diễm Hành Giả, hòn đảo hoang đã bị phá hủy, dần dần chìm sâu xuống dưới biển.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đành phải nhảy lên chiếc thuyền nhỏ kia.
"Không cần tranh cãi nữa, ta đã rõ ràng thực lực của hai người các ngươi rồi." Nó nói lớn.
Liệt Diễm Hành Giả và Thần Sinh Mệnh đồng thời hiện thân.
Bọn chúng chỉ có thể đặt chân lên những khối đất đá còn chưa kịp chìm xuống, cùng nhau nhìn về phía Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
"Thần Sinh Mệnh, mặc dù thực lực của ngươi rất mạnh, thế nhưng ngươi lại có một vấn đề rất lớn."
Linh Hồn Tiêu Khiếu Giả đứng trên thuyền, hống hách mà nói.
"Ngươi quá sợ chết."
"Cho dù ở trong lúc quan trọng như trong Cuộc chiến Đăng Thần, nếu ngươi cảm thấy có gì đó không ổn, tính mạng của ngươi gặp phải uy hiếp thì điều đầu tiên ngươi nghĩ tới vĩnh viễn là mạng sống của ngươi, mà không phải là việc giết chết kẻ địch."
"Cho nên ngươi hãy ở lại đây đi."
Thần Sinh Mệnh kinh ngạc tới ngây người.
Liệt Diễm Hành Giả thì cười to, nhẹ nhàng nhảy lên trên thuyền nhỏ.
Nó xoay người lại, châm chọc Thần Sinh Mệnh: "Tạm biệt, thần linh sợ chết. Ta nghe nói, khi thế giới tầng trong bị hủy diệt, có một Chân Thần đã chạy trốn đầu tiên, sau đó trốn tại một nơi bí ẩn ở dòng chảy hư không hỗn loạn. Nó đã ăn chính đời sau của mình mà sống, tồn tại lay lắt qua vô số năm tháng rồi."
"Cái tên rác rưởi đó, chính là ngươi sao?"
Thần Sinh Mệnh nghe vậy, khí thế trên người dần dần bốc lên.
Nó đã bị chọc giận, hét lên điên cuồng:
"Đáng chết! Ngươi cũng chỉ là một thi thể mà thôi, cũng dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta!"
Vô số xúc tu màu đen từ sau lưng nó xuất hiện, liên tục đâm thẳng tới người Liệt Diễm Hành Giả.
"Dừng lại!" Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả quát.
Thần Sinh Mệnh hơi giật mình, nhìn về phía Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.
"Cái tên này vừa nhục nhã ta!" Nó chỉ vào Liệt Diễm Hành Giả mà nói.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cau mày: "Ta không quan tâm ngươi và nó có vấn đề gì, hiện tại nó là người hầu của ta, đi cùng ta tới vòng thử thách tiếp theo."
"Nếu như ngươi ra tay với nó, hay là khi các ngươi chiến đấu làm hỏng chiếc thuyền này, ta đều sẽ giết ngươi."
Thần Sinh Mệnh nghe xong, run sợ lùi về sau một bước.
Đúng vậy, hiện tại Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cần Liệt Diễm Hành Giả giúp đỡ.
Hai người này còn đang đứng trên cùng một con thuyền.
Không cần nghi ngờ, chỉ cần mình dám ra tay thì Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Liệt Diễm Hành Giả sẽ cùng nhau ra tay, giết chết chính mình.
Khí thế trên người Thần Sinh Mệnh dâng lên ngày một cao, thế nhưng cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Nó thật sự không dám ra tay.
So với việc sung sướng giải tỏa cơn tức giận của mình, nó vẫn nghĩ tới tính mạng của mình quan trọng hơn.