Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1462: Âm Mưu




Hắn sắp đột phá!

Sóng linh lực trên người Tạ Đạo Linh cũng dần dần tăng lên.

Nàng sắp trở thành Tu Di Sơn Chủ đầu tiên trong mấy ngàn năm qua của giới tu hành.

Một giây sau.

Thần thú Kỳ Lân xuất hiện trước mặt hai người.

“Chúc mừng các người đã độ kiếp thành công.” Nó nói một cách nhẹ nhàng: “Không chỉ như vậy, Tu Di Sơn Chủ còn có giác ngộ về bí mật của thế giới trong quá khứ. Nếu lan truyền ra ngoài, tất cả người tu hành nhất định sẽ phấn chấn.”

“Các người có thể rời đi.”

Cố Thanh Sơn nhìn Tạ Đạo Linh.

Nàng lập tức nói: “Chuyện này quá quan trọng, ta nhất định phải nhanh chóng quay về thông báo chuyện này cho toàn bộ giới tu hành.”

Cố Thanh Sơn nói: “Vậy làm phiền sư tôn rồi. Thời gian của con quá gấp, con phải lập tức đến tìm bạn của mình.”

“Được, chúng ta đi.” Tạ Đạo Linh nói.

Hai người đứng lên, chuẩn bị rời khỏi núi thần Tu Di.

Trước khi đi, Tạ Đạo Linh bỗng nhiên chắp tay với Kỳ Lân, nói: “Lần độ kiếp này, đa tạ các hạ vẫn đi theo bảo vệ. Không biết các hạ có phải là khí linh của núi thần Tu Di này hay không?”

Thần thú Kỳ Lân nhả ra hai chữ: “Đúng vậy.”

Cố Thanh Sơn nhìn thần thú Kỳ Lân, cười nói: “Núi thần bị Ác Quỷ đạo ăn mòn, đang hướng đến sự hủy diệt, nhưng trước đó, Núi thần hẳn không có vấn đề gì.”

Thần thú Kỳ Lân nhìn hắn chằm chằm, nói: “Đương nhiên, tất cả đều là do Ác Quỷ đạo gây ra, thật sự đáng hận.”

Cố Thanh Sơn và Tạ Đạo Linh đứng im tại chỗ.

Lúc này bọn họ lại không vội rời đi.

Sự hủy diệt của Núi thần là một bí mật, ngay cả ý chí Núi thần cũng không biết hết chân tướng.

Thậm chí Núi thần cũng không biết.

Vậy mà thần thú Kỳ Lân bị hai người hỏi thêm, lại nói ra tất cả mọi thứ đều do Ác Quỷ đạo gây nên.

Nếu nó là khí linh của núi thần Tu Di, như vậy nó đang nói láo.

Nếu nó không phải là khí linh, nó cũng đang nói láo.

Cố Thanh Sơn bước lên phía trước.

Bỗng nhiên, hết thảy mọi thứ chung quanh hắn đột nhiên biến mất.

Tạ Đạo Linh, núi thần Tu Di, thần thú Kỳ Lân, dòng chảy hư không hỗn loạn đều biến mất không thấy gì nữa.

Đồng thuật, thuật Quay Ngược Thời Gian.

“Nào, thần thú nói dối, hãy để cho ta xem trong trí nhớ của ngươi đang che giấu điều gì.”

Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.

Một thế giới biến mất trước mắt hắn.

Cùng lúc đó, một thế giới khác lao đến trước mặt.

Ánh sáng.

Tản ra.

Trời đất giao hòa.

Cây xanh râm mát, dòng suối thanh tịnh.

Cố Thanh Sơn phát hiện hắn đang đứng trong một khu rừng, trên một tảng đá bên cạnh dòng suối.

Cảnh sắc xung quanh rất bình thường, hoàn toàn chẳng có điều gì bất thường.

Nhưng nếu đây là ký ức của thần thú Kỳ Lân, nhất định nó không chỉ là cảnh sắc mà thôi.

Cố Thanh Sơn đứng im trên tảng đá một lúc lâu.

Rất nhanh, hắn nhìn thấy một con chó hoang màu xám đang dẫn theo một đàn chó hoang đến uống nước bên bờ suối.

Bọn chúng uống nước xong, cũng không vội rời đi, tập trung chơi đùa trên bãi cỏ bên cạnh.

Tất cả mọi thứ đều bình thường.

Cho đến khi...

Cố Thanh Sơn đột nhiên quay đầu nhìn lại.

Hắn nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp bước ra từ hư không, đến bên cạnh bờ suối.

Rất nhiều ngôi sao biến đổi sau lưng nàng, sinh ra rồi hủy diệt.

Reneedol!

Cố Thanh Sơn giật mình.

Trước đó, khi còn ở thành Thiên Trụ, những mảnh vỡ thế giới đã từng cho hắn xem cảnh tượng nàng hủy diệt mảnh vỡ Lục Đạo. Nhưng không ngờ nàng cũng đã từng xuất hiện trên núi thần Tu Di.

Sau khi Reneedol xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của bầy chó hoang.

Sự nhạy cảm khiến cho bọn chúng nhận ra được điều gì, liền quay đầu muốn chạy vào khu rừng phía sau.

Nhưng bất luận bọn chúng chạy như thế nào, cũng chỉ có thể chạy tại chỗ, không cách nào di chuyển được.

Reneedol thì thầm: “Ngọn núi Tu Di này lại không có Đăng Thiên lộ, đúng là rất khác so với những thế giới tu hành khác.”

Nàng trầm tư một lát, bỗng nhiên nhìn về phía đàn chó hoang cách đó không xa.

“Cho dù hủy đi Dạ Ma Thiên và thiên kiếp Tu Di Sơn, một thời gian sau, bọn chúng cũng sẽ một lần nữa sinh ra.”

“Hủy thế giới như vậy, xác thực có thể khiến cho bọn chúng dần dần suy yếu. Nhưng nếu cứ ở lại mãi chỗ này, sẽ tốn rất nhiều thời gian...”

“Có rồi… Không bằng cứ để cho thiên kiếp như vậy tồn tại, chỉ là phải thay đổi một chút...”

Nói xong, nàng lại thổi một làn hơi về phía đám chó hoang kia.

Đám chó hoang nhanh chóng biến thành bụi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.

Chỉ còn lại một con chó hoang cuối cùng.

Nó nằm rạp trên mặt đất, hoảng sợ phát ra tiếng ư ử, cầu xin Reneedol tha mạng.

“Hôm nay là ngày may mắn của ngươi đấy.” Reneedol mỉm cười.

Nàng nâng cánh tay ngà ngọc của mình lên, nhẹ nhàng điểm một cái vào hư không.

Chỉ thấy một luồng ánh sáng năm màu xuất hiện trong tay nàng.

Nàng nhìn con chó hoang, nói: “Đây là Kỳ Lân bảo vệ núi mà ta vừa mới giết chết. Ta đã xóa bỏ hoàn toàn kết cấu của nó, hiểu được pháp tắc cấu thành loài sinh linh này.”

“Ngươi muốn chết, hay là biến thành Kỳ Lân núi để sống sót?”

Con chó hoang vội vàng cúi đầu xuống đất, miệng không ngừng phát ra tiếng ư ư lấy lòng.

Gương mặt Reneedol hiện ra vẻ hài lòng, lẩm bẩm: “Để một con chó hoang biến thành Kỳ Lân, thay ta trông coi và tìm kiếm bí mật ở đây hẳn là một câu chuyện rất thú vị.”

Ánh sáng năm màu được nàng ném ra ngoài, rơi xuống người con chó hoang kia.

Con chó hoang nằm rạp không nhúc nhích trên mặt đất, miệng chỉ phát ra tiếng kêu gào đau đớn.

Mấy hơi thở sau.

Cơ thể con chó hoang dần dần to ra, dưới chân xuất hiện một đám mây nâng nó lên, khí thế không tầm thường cứ thế mà được sinh ra.

Bằng mắt thường cũng có thể thấy được nó đang biến thành một con Kỳ Lân.

Sức mạnh trói buộc trên người nó rốt cuộc cũng tan đi.

Nó cúi đầu áp tai, nằm rạp cơ thể, thận trọng bò đến trước mặt Reneedol, kêu lên lấy lòng.

Reneedol dặn dò: “Ta đã khoan một lỗ trên pháp lực kết giới của ngọn Núi thần này. Bây giờ, ta đem sức mạnh liên kết rót xuống người ngươi, dùng nó để triệt tiêu năng lực chữa trị của bản thân Núi thần...”

“Nghe cho kỹ, ngươi phải thay ta quan sát chỗ này, xem sau khi ngọn núi chìm vào hỗn loạn thì biến thành cái gì.”

“Nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi chính là trong quá trình Núi thần bị hủy diệt, tìm cho được Đăng Thiên lộ ở nơi này.”

“Ngươi nhất định phải phá hủy Đăng Thiên lộ!”

“Nếu nhiều năm sau nữa có người đến cứu ngọn núi, ngươi phải nghĩ biện pháp giết chết bọn họ. Nhưng nếu có người muốn hủy diệt ngọn núi này, vậy thì cứ mặc kệ bọn họ. Chờ Núi thần này bị hủy diệt hoàn toàn, ngươi lại đến Núi thần mới tiếp tục tìm Đăng Thiên lộ.”

Reneedol không biết nghĩ đến điều gì, đưa tay đặt lên đầu Kỳ Lân, nói khẽ: “Tìm được Đăng Thiên lộ, ngươi hãy hủy nó đi. Đây chính là lý do duy nhất để ngươi sống sót, nhớ kỹ chưa?”

Ánh sáng phát ra từ tay của nàng dần dần dung nhập vào trán Kỳ Lân.

Kỳ Lân phát ra tiếng người: “Vâng, Thần Vương tôn quý.”

Reneedol thấy mọi chuyện đã dặn dò xong, thân hình đột nhiên biến mất.

Rừng cây, dòng suối, Kỳ Lân, Reneedol, tất cả đều tan biến.

Toàn bộ thế giới bay khỏi tầm mắt của Cố Thanh Sơn.

Hắn lập tức quay trở lại đỉnh núi Tu Di.

Tạ Đạo Linh đứng bên cạnh, cảnh giác bảo vệ hắn.

“Như thế nào?” Tạ Đạo Linh hỏi.

“Sư tôn chờ cho một lát.”

Thân hình Cố Thanh Sơn lóe lên, đến trước mặt Kỳ Lân.

Hắn giơ tay đè đầu con Kỳ Lân, một tay còn lại giơ cao Chân Xích Ma Thương.

“Núi thần Tu Di tồn tại đã rất nhiều năm, cuối cùng lại đi trên con đường hủy diệt. Thì ra vấn đề mấu chốt lại nằm trên người ngươi.”

Kỳ Lân cố gắng giãy dụa, nhưng đầu đã bị Cố Thanh Sơn đè chặt, không cách nào tránh thoát.

Bây giờ Cố Thanh Sơn đã có được sức mạnh của hai con rồng.

Hắn đâm mạnh Chân Xích Ma Thương vào người Kỳ Lân.

Mới đầu, Ma thương hoàn toàn không phản ứng đối với Kỳ Lân. Nhưng dần dần từng hơi thở một trôi qua, thanh Ma thương đột nhiên run lẩy bẩy.

Cả tòa Núi thần bắt đầu run dữ dội.

Nó dường như đang rất phẫn nộ.

Một giây sau.

Quầng sáng năm màu rộng lớn từ trên trời rót xuống thanh Chân Xích Ma Thương.