Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1406: Thần Linh Giáng Lâm




Từ trăm triệu năm trước cho đến nay, bề mặt của nó đã phủ kín đầy bụi, hòa làm một thể với đất đá chung quanh một cách hoàn mỹ.

Trên bầu trời, mấy nghìn người bay lơ lửng bất định.

Bọn họ nhìn xuống phía dưới.

Lam Tụ, Cổ Viêm, Sỏa Cường đứng ở phía trên cứ điểm, nhân số rất ít, cộng lại chỉ vừa hơn một trăm.

Mà trên bầu trời, chừng ba nghìn tu sĩ.

Nhìn vào nhân số, đây là một trận chiến ba nghìn đánh một trăm.

Những yêu tinh đẩy mạnh việc chế tạo thần khí, không hề có ý định tham chiến.

“Báo... Thôi đại nhân, không phát hiện quanh đây có mai phục gì.”

“Đại nhân, cứ điểm khoa học kỹ thuật cũng không hề có dấu hiệu khởi động. Căn cứ vào hồ sơ những năm trước ghi lại và kết quả quan sát gần đây, nơi đây vẫn như cũ, không có bất kỳ biện pháp nào để tiến vào trong.”

Hai gã tu sĩ bay lên, bẩm báo với tu sĩ Dạ Ma Thiên cảnh.

Thôi đại nhân mặc chiến giáp tu hành, cả người dạt dào linh quang.

Gã liếc nhìn chiếc phi thuyền kia.

Phi thuyền trượt ra cách cứ điểm một khoảng, rơi thành mảnh vụn.

Theo tình hình này, những người bên dưới chẳng thể nào chạy thoát.

“Đi, giết sạch bọn chúng, sau đó chúng ta sẽ đi bắt linh hồn yêu tinh.”

Thôi đại nhân nói một cách bình thản.

“Rõ, đại nhân.”

Các tu sĩ từ trong bóng tối lao tới, toàn thân mặc giáp, vọt xuống cứ điểm khổng lồ bên dưới.

Lặng yên không một tiếng động, bóng tối thêm dày đặc.

Các tu sĩ biến mất trong màn đêm, nhưng không đi đến tiếp cận cứ điểm, mà tất cả đều mất đi tung tích.

Đột nhiên, hơn mười tiếng kêu thảm thiết vang lên.

“Không tốt, có thứ gì đó vượt khỏi nhận biết của chúng ta!”

Thôi đại nhân quát lên.

Gã vung tay lên, hai mười tên tu sĩ phía sau cũng đồng thời đưa tay bấm quyết.

Kỹ năng tổng hợp: Thần Niệm Duyên Triển!

Đây là tập trung toàn bộ thần niệm của các tu sĩ, dùng để dò xét một số vật không thể nhận thấy.

“Đại nhân, ta nhìn thấy rồi, là một... con mực khổng lồ.”

“Thật không, thảo nào thoáng cái giết chết hơn mười người của chúng ta.”

Thôi đại nhân cắn răng một cái, lấy ra một lá bùa, tung lên.

Hai tay gã nhanh chóng bấm quyết.

Hoàng Tuyền tá pháp, Cầu Thần Giáng Lâm!

Vù...

Lá bùa lập tức bay lên không trung, đốt cháy trước mặt gã.

Văn tự huyền ảo trên lá bùa lượn lờ phá vỡ hư không, ngưng kết lại, chấn động mạnh.

Phù chú gọi Thần đã thành!

Bên kia.

Thế giới Mảnh vỡ Hoàng Tuyền.

Thiếu nữ áo đen cầm bình rượu ném xuống, khiến nó rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vỡ vụn giòn tan.

“Hôm nay ta nói ngay tại chỗ này, phe Thần linh chúng ta không được hưởng ứng lời cầu nguyện, lại càng không cho phép đi vào trong hành lang bí mật kia.”

Thiếu nữ áo trắng phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, nếu các ngươi dám đi, đừng trách hai tỷ muội chúng ta không để ý tình cảm ngày trước.”

Trước mặt hai nàng, bảy tám gã quỷ thần mang dáng vẻ khác nhau ngồi ở hai bên bàn, hai mặt nhìn nhau.

“Hai vị tỷ tỷ, cho dù chúng ta không đi thì những quỷ thần khác cũng sẽ đi.” Một gã quỷ thần bất đắc dĩ nói.

“Vậy hãy để cho chúng nó đi thôi, dù sao phe chúng ta cũng không tham dự.” Thiếu nữ áo đen dựng thẳng mày liễu, nói.

“Nhưng chúng ta phải được biết nguyên nhân chứ.” Một gã quỷ thần khác nói.

Thiếu nữ áo đen đi lên phía trước, dùng ngón tay chọc vào ngực đối phương, nói: “Biết cái rắm, cái miệng lắm chuyện của ngươi thì có thể giữ kín được chuyện gì?”

Bỗng nhiên, sắc mặt mọi người đồng thời giật giật.

“Ôi... Có người hưởng ứng cầu khẩn.”

“Là một phe Thần linh ở Quỷ Môn quan, hình như là hai vị am hiểu xông trận kia.”

“Hai người đó à, thực sự là những kẻ tàn nhẫn, e rằng sẽ rất đẫm máu đây.”

Đám quỷ thần mồm năm miệng mười nói.

Thiếu nữ áo đen và thiếu nữ áo trắng nhìn nhau, đều thấy được vẻ sầu lo trong mắt đối phương.

Quỷ Vương... thật sự là chúng ta chỉ có thể làm đến nước này...

...

Bầu trời phía trên cứ điểm thép.

Hư không bỗng nhiên thối lui sang hai bên.

Trong ánh sáng mờ nhạt, hai thân hình hiện ra.

Một gã đàn ông thân hình cao gầy.

Một gã thân gã vạm vỡ trên đầu có hai cái sừng.

“Có cái gì cung phụng hiếu kính chúng ta?” Gã đàn ông cao gầy hỏi bằng giọng lười biếng.

Thôi đại nhân cung kính nói: “Hai vị yên tâm, nhất định là sẽ an bài theo tiêu chuẩn cao nhất.”

Gã cao gầy và gã vạm vỡ lộ ra sắc mặt hài lòng.

Thôi đại nhân thấy thế bèn nhanh chóng chỉ xuống bóng tối phía dưới, kể rõ tình hình.

Hai kẻ kia nhìn bóng tối phía dưới.

Bọn họ tỉ mỉ quan sát cái gì đó, tựa như bọn họ đã xuyên thấu qua bóng tối để nhìn thấy vật kia.

“Thoạt nhìn thì đó là quái vật thời đại thần thoại, nhưng mà sức mạnh quá yếu, hơn nữa chỉ là thể giáng lâm.” Gã cao gầy nói.

“Ừm, hình như là quái vật biển có ma lực, vậy thì giao cho ngươi đi đối phó.” Gã vạm vỡ khoanh tay nói.

"Vậy còn ngươi?" Gã cao gầy lấy ra một thanh Mã Đầu đao, thuận miệng hỏi.

Gã vạm vỡ nhếch miệng cười nói: “Để tiết kiệm thời giam, chúng sinh nhỏ bé phía dưới kia cứ giao cho ta, để ta tiễn chúng vào Quỷ Môn quan.”

“Linh hồn của bọn họ...” Gã cao gầy nói.

“Ngươi muốn linh hồn hoàn chỉnh, hay là muốn toàn bộ linh hồn của bọn chúng đều bị xé làm hai nửa, sau đó chúng ta phân chia?” Gã vạm vỡ nói.

“Đều được, tùy ngươi đi.”

Gã cao gầy nói, trong tay cầm trường đao, cả người lao xuống phía dưới, đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

Chỉ sau một cái chớp mắt, ánh sáng mờ nhạt xua tan bóng tối, để lộ ra con mực khổng lồ ẩn giấu bên trong.

“Ô...”

Con mực khổng lồ phát ra một tiếng kêu trầm thấp tràn ngập đau đớn.

Cú đánh ban nãy, dường như nó đã chịu thua thiệt.

Nó vươn bảy tám cái xúc tu quơ múa loạn xạ trong không trung, phóng ra các loại nguyên tố ma pháp công kích vào người đàn ông cao gầy.

Gã ta vừa né tránh, vừa quơ đao trong không trung, vẽ ra từng vầng sáng mờ nhạt.

Gã vạm vỡ nhìn thoáng qua, không hề quan tâm.

Thân hình gã vẽ ra một đường vòng cung, băng qua trận chiến một người một quái kia, rơi xuống lớp vỏ ngoài của cứ điểm thép giống như đạn pháo.

Khi gã đứng lên, toàn bộ thân thể đã hóa thành Người khổng lồ, cao chừng mấy chục mét.

Đôi sừng ở trên đầu gã bỗng nhiên phát ra tiếng kêu ù ù.

Nhìn lại đám người Lam Tụ, tuy rằng đã làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu, nhưng không ngờ lại gặp phải công kích như vậy.

"Chết tiệt! Không nhúc nhích được!" Cổ Viêm lớn tiếng nói.

"Ta cũng không có biện pháp!" Lam Tụ nói.

Sỏa Cường đã hôn mê bất tỉnh.

“Một đám sâu bọ, để ta tới đếm một chút.”

Gã vạm vỡ nói với mọi người, lại nhìn sang xác phi thuyền, thì thầm: “Ở đây cũng có hai người, còn có một thi thể...”

“Cũng được, chờ ta từ từ rút linh hồn của các ngươi ra, các ngươi sẽ từ từ nếm trải cái gì là nỗi kinh hoàng giữa sự sống và cái chết.” Gã vạm vỡ lẩm bẩm.

Vừa dứt lời, tiếng ù ù trong cặp sừng trên đầu gã cũng không ngừng khuếch đại, rất nhanh đã phủ đầy toàn bộ bề mặt cứ điểm.

Những yêu tinh cũng không cách nào nhúc nhích.

Gã vạm vỡ đi lên từng bước một, tóm lấy một tên ma quỷ, cắn một cái vào đầu nó, phun ra ngoài, rồi ném thi thể không đầu vào trong miệng.

Máu tươi phun trào.

Một vật nửa trong suốt thoát ra khỏi thi thể, rơi vào trong miệng gã.

Gã vạm vỡ chậm rãi nhai.

“Ôi... Linh hồn tuyệt vọng cầu sinh, mỗi một lần ngươi giãy giụa đều kích thích vị giác của ta.”

Vài hơi thở sau.

Gã ta ngừng nhai nuốt, cổ họng khẽ động.

Trước mặt gã, mọi người vẫn không thể nhúc nhích.

Ai nấy đều rơi vào nỗi sợ hãi tột cùng.

Bọn họ hoàn toàn không có biện pháp đánh lại, chỉ có thể bị đối phương ăn tươi nuốt sống.

Trên bầu trời, tu sĩ họ Thôi suy nghĩ một chút, phất tay ý bảo lui về phía sau.

“Đại nhân?” Thủ hạ nghi ngờ nói.

“Ngu ngốc, không thấy thần linh đang ăn sao? Thần linh chắc chắn sẽ không nói đạo lý, nếu người của chúng ta xuống phía dưới, không chừng sẽ bị ăn mất mấy người.” Tu sĩ họ Thôi lẩm bẩm.

Trên cứ điểm, gã vạm vỡ nắm lấy người thứ hai bỏ vào trong miệng.

Người kia kinh hãi gần chết, nhưng không cách nào mảy may nhúc nhích.

Bỗng nhiên có một chùm sáng rừng rực chợt lóe lên trong bóng đêm.