Người kia cũng hơi chắp tay, trả lời: “Bách Hoa tông, Cố Thanh Sơn.”
“Các hạ tới đây là vì chuyện gì?”
“Vì muốn nhờ Quân một chuyện.”
“Ồ? Ngươi và ta vốn không quen biết, xin hỏi đó là việc gì?”
“Tu hành không hề dễ, mong các vị ở đây biết quý tính mạng mà lập tức rời khỏi đây.”
Ông lão híp mắt, nhìn về một phía khác.
Lâm đứng ở nơi đó, vẫn trầm mặc không nói như cũ.
Nhưng cô đang cố kiềm chế ý cười nơi khóe miệng.
—— hóa ra là người của bọn chúng.
Ông lão hừ lạnh một tiếng.
Đáng chết.
Nãy giờ đã đắp vào đây không biết bao nhiêu mạng người, khó khăn lắm mới làm tiêu hao hết sức lực của nữ võ giả, chẳng lẽ chỉ bởi vì một tên Kiếm tu liền từ bỏ hay sao?
Tuy kiếm thuật của tên Kiếm tu này kinh người, nhưng tu vi lại khá thấp, không đủ để ngăn cản hết mấy người bên phe ta.
Giết chết hắn...
Cho dù nữ võ giả cùng tiến lên thì cùng lắm là tổn thất thêm bảy tám mạng người thôi.
Ông lão đánh giá một chút, trong lòng đã nắm chắc phần thắng.
Lão ta lạnh giọng nói: “Nếu bọn ta không lùi, ngươi muốn thế nào?”
Lời này nói ra, các tu sĩ tự nhiên hiểu được mệnh lệnh của môn phái, nhao nhao thúc giục khí thế trên người, làm tư thế chuẩn bị tấn công.
Cố Thanh Sơn ở đối diện bọn họ thì không khỏi lộ ra nụ cười.
Hắn mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì mời các vị đi chết vậy.”
“Ồ? Ngươi muốn giết ta?” Ông lão đi ra phía sau đoàn người đứng, cười mỉa.
Dị tượng xuất hiện!
Một con rắn màu đen và một con rắn màu trắng đột nhiên hiện ra, vờn quanh ông lão. Chúng trồi lên từ dưới lòng bàn chân lão ta, nhanh chóng trườn lên trên người lão.
Thoắt cái, hai con rắn bỗng nhiên hóa thành một thiếu nữ mặc áo đen và một thiếu nữ áo trắng, đang dần dần tiến vào trong người lão đầu.
“Không thể nào, Song Xà Vô Thường! Đây là thần kỹ của chúng ta —— chuyện này là không thể!”
"Song Xà Vô Thường!"
Lão ta hoảng sợ la lên, nhưng bỗng chốc lại im bặt đi như bị người nào đó cắt đứt.
Thân là người chỉ huy hành động lần này, ban đầu lão trốn đằng sau tất cả mọi người, bình tĩnh bày mưu tính kế, không ngờ lại đột nhiên trúng một thần kỹ như vậy!
——Thần kỹ đứng thứ năm trong thiên hạ!
Đã trúng chiêu này rồi, thì tiếp theo có phòng ngự thế nào cũng không thể thoát khỏi số phận phải chết.
Trước mắt bao người, chỉ thấy một thiếu nữ áo đen vác một cái cần câu lục ngọc trên vai, từ trong thân thể ông lão bay ra ngoài.
Ở bên dưới cần câu, lưỡi câu màu đen nhẹ nhàng kéo một cái là đã câu được linh hồn của ông lão ra ngoài.
Thiếu nữ áo đen nhảy múa rồi bay về phía bầu trời.
Linh hồn ông lão liều mạng giãy giụa la hét, lại chỉ đành mặc cho lưỡi câu móc đi, không phát ra được chút âm thanh nào nữa, không thể làm gì ngoải việc phải chấp nhận số phận.
Thiếu nữ áo đen vừa đi, lại thấy thiếu nữ áo trắng rời khỏi thân thể ông lão.
Thiếu nữ áo trắng một tay nâng lên đèn lưu ly màu xanh, không nói một lời liền đi đến trước mặt Cố Thanh Sơn, dâng nó lên cho hắn.
Chỉ thấy bên trong đèn lưu ly có một luồng sáng sinh mệnh lung linh, giống như viên minh châu tản ra sức mạnh vô tận.
Cố Thanh Sơn đã được ngọc bội Duy Tôn nhắc nhở trước, cho nên lúc này liền biết sắp xảy ra chuyện gì.
Hắn duỗi một ngón tay ra, chạm nhẹ lên ánh sáng sinh mệnh trong đèn lưu ly, sau đó chỉ về hướng Lâm đang đứng.
—— áo đen câu hồn, áo trắng trả mạng.
Nhiệm vụ của thiếu nữ áo trắng chính là chờ sau khi hồn phách của người chịu thuật rời đi, liền đoạt lấy căn nguyên sinh mệnh rồi đưa cho người thi thuật sử dụng.
Cũng giống như những tu sĩ phục kích Cố Thanh Sơn trước đó từng nói, bọn họ muốn dùng chiêu thức Song Xà Vô Thường này đến lấy tính mạng của hắn, sau đó hồi sinh cho Thường trưởng lão đã bị hắn giết chết.
Đáng tiếc, bọn họ không biết rằng Cố Thanh Sơn từng trải qua hàng ngàn nguy hiểm để trở lại mấy vạn năm trước, đoạt lấy vật được Thiên địa tạo ra—— ngọc bội Duy Tôn.
Bọn họ lại càng không biết, một người còn sống sờ sờ như Cố Thanh Sơn đã một mình đi vào Hoàng Tuyền, cuối cùng được thanh kiếm của Hoàng Tuyền thừa nhận, từ đó có được sức mạnh của thuật Bất Hủ và Đoạn Pháp.
Không một ai có thể làm lại những việc hắn đã từng làm.
Vì thế, chiêu thức Song Xà Vô Thường căn bản không làm gì được hắn, trái lại còn để cho hắn đoạt lấy sử dụng.
Theo hướng ngón tay Cố Thanh Sơn chỉ, luồng sáng sinh mệnh vẫn luôn ở trong chén nhỏ màu xanh lưu ly kia liền biến thành những ánh sao phân tán rải rác ra, vượt qua khoảng cách mà dung nhập vào cơ thể Lâm.
Lâm nhắm mắt cảm nhận, sau đó hơi mỉm cười với Cố Thanh Sơn, nói: “Đã khôi phục được một chút.”
Cố Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Được đấy, tu vi của ông già này không yếu, sinh mệnh lực có thể trợ giúp Lâm khôi phục một chút thương thế.
—— Thật ra Cố Thanh Sơn sớm đã nhìn ra rồi.
Lâm vẫn luôn bảo vệ Anna cho nên không dám rời xa, lo người khác đến đánh lén làm tổn thương Anna.
Đôi lúc cô rất chật vật mới chiếm được ưu thế, nhưng người khác chỉ cần đi công kích Anna thì Lâm lại phải nhanh chóng lùi về, suy nghĩ cách hóa giải.
Nếu không, với thực lực của cô, cô sẽ không cần quanh quẩn ở phạm vi xung quanh Anna, bị động chịu đòn như vậy.
Lúc này, thiếu nữ áo trắng thấy thuật pháp đã thi triển xong liền thu hồi đèn lưu ly, tò mò đi vòng quanh Cố Thanh Sơn một vòng.
Vẻ mặt nàng ta như chợt hiểu, nhẹ giọng nói:
“Chẳng trách lại như vậy, ngươi chính là vua của chúng quỷ.”
Nói xong, thiếu nữ áo trắng cúi chào với Cố Thanh Sơn, lúc này mới bay lên không trung.
Nàng ta rời đi thì thân thể ông lão đang đứng thẳng bất động liền ngã trên mặt đất, không còn chút động tĩnh nào.
Cố Thanh Sơn liền vội hoàn lễ.
Nhưng đối phương rời đi rất nhanh, chỉ nháy mắt đã bay thẳng vào tầng mây, chẳng còn tung tích.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn qua đám tu sĩ bên kia.
Bọn họ trông thấy hai cô gái áo đen áo trắng kia thì sợ hãi rụt đầu rụt cổ như chim cút, không dám nhúc nhích chút xíu nào.
Cố Thanh Sơn không do dự nữa, trực tiếp sử dụng Di Hình Hoán Ảnh đổi vị trí với Lâm.
"Đây là ý gì?" Lâm hỏi.
“Tôi thấy nãy giờ cô đánh đấm không hề đã tay, cho nên giờ tôi bảo vệ Anna, còn cô lên đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Lâm thấy hắn như vậy, trong mắt xuất hiện chút ý cười.
——nếu không cần bảo vệ Anna nữa, thử hỏi kẻ nào có thể chèn ép cô?
Cô thở phào một hơi, đứng thẳng người, cũng không thèm làm động tác phòng thủ gì mà hỡ hừng nhìn đám tu sĩ ở kia.
"Các ngươi cùng nhau lên hết đi." Lâm nói.
Các tu sĩ nhìn cô, không dám động đậy.
"Chạy!"
Một gã tu sĩ hô lớn.
——chính là tên tu sĩ trước đó phụ trách tra xét trạng thái của Lâm.
Các tu sĩ nghe được mệnh lệnh liền không chút do dự xoay người bỏ chạy ra bốn phương tám hướng.
Lâm cười cợt.
“Quả thật tản ra là cách hay, nhưng lần này đừng ai mong có thể chạy thoát được.”
Cô lầm bầm một câu rồi bỗng nhiên biến mất.
Chỉ thấy cô đuổi theo một người, giết chết.
Sau đó lại đuổi theo một người khác, giết chết.
Tiếp theo lại quay người lại, đuổi theo một người, giết chết.
Giết giết giết giết giết giết!
Chỉ qua hai mươi hơi thở, toàn bộ đám tu sĩ đều chết hết.
Lâm từ từ đi trở về, trên người không hề có một giọt máu.
"Sao cậu lại tới đây?" Cô nhàn nhạt hỏi.
Cố Thanh Sơn vung tay ném qua thứ gì đó.
Mắt Lâm hơi động liền bắt được thứ kia.
Là một cái nhẫn hình con nhện.
“Đây chính là… nhẫn thề nguyện ở tầng cao hơn.”
Lâm thất thần nói.
“Không sai. Chẳng mấy chốc nữa, tai họa tận thế của thế giới song song sẽ kéo đến hủy diệt nơi này. Vực Sâu Vĩnh Hằng bảo tôi đưa chiếc nhẫn này cho cô, nói là dùng để hóa giải nguy cơ.” Cố Thanh Sơn giải thích.
Lâm không nói một lời, yên lặng đeo nhẫn vào ngón tay.
Nhắm mắt trong chốc lát.
“Một lúc nữa, sức mạnh khổng lồ từ thế giới song song sẽ kéo đến.” Lâm mở miệng nói: “Tôi phải đi đối phó với bọn chúng, sau đó sẽ chạy về Vực Sâu gia nhập chiến đấu.”
"Nguy hiểm không?"
"Nguy hiểm."
“Tôi cũng muốn nhìn một chút xem tai họa từ thế giới song song rốt cuộc là cái gì, đợi lát nữa tôi đi nghênh địch cùng cô.”