"Ta là người thừa kế của Thần Sinh Mệnh, là con cháu của Thần linh, ngươi phải tới gặp ta." Quốc vương nhỏ giọng niệm chú.
Mọi người nghe xong, không nhịn được quay sang nhìn nhau.
Hóa ra hoàng thất của An Hồn Hương lại là con cháu của Thần Sinh Mệnh.
Nói như vậy...
Lúc thế giới tầng trong bị hủy diệt, Thần Sinh Mệnh không chạy đi một mình, mà đã mang theo cả Thần quốc. Như vậy thì mọi chuyện đã được giải thích.
Bảy vị Thần linh có lẽ đều như thế, vì trợ giúp con cháu của mình có một chỗ ở an toàn, không thể không chiến đấu với bọn quái vật trong dòng chảy hư không hỗn loạn.
Mọi người đang suy nghĩ, bỗng thấy pho tượng nàng tiên cá trong đài phun nước tỏa ra ánh sáng thần thánh mờ ảo.
Màu trắng của thạch cao nhanh chóng biến mất khỏi pho tượng, pho tượng dần dần động đậy.
Cố Thanh Sơn có cảm giác trong lòng, phóng ra thần niệm quét tới hai mắt của nàng tiên cá.
Chỉ thấy đôi mắt của nàng ta đang nhìn chằm chằm mọi người.
Nàng tiên cá nhìn Quốc vương, nói: "Hậu duệ của Thần Sinh Mệnh, ta là người hầu của Thần linh - Hoán Triều giả."
"Nếu muốn ta phục vụ ngươi, ngươi phải cho ta xem bằng chứng."
Quốc vương nâng tay lên nói: "Ở trên tay ta là nhẫn của Thần duệ, ngươi có thể thấy rất rõ ràng."
Y giơ chiếc nhẫn nạm vàng lên cho đối phương xem.
Nàng tiên cá nhìn chiến nhẫn chăm chú, gật nhẹ đầu nói:
"Đúng là chiến nhẫn của Thần Sinh Mệnh, xin hãy dâng nó lên đây."
Quốc vương vừa mới tháo nhẫn ra, lại bỗng nhớ tới gì đó, lắc đầu nói: "Trong trí nhớ bị phong ấn của ta, hình như không có bước này."
Sau đó, y nói: "Vậy thì, xin hãy mang theo chúng ta, cùng...."
Một tia sáng màu đen chợt lóe lên.
Cây đinh ba đâm xuyên qua cơ thể quốc vương, ghim chặt y trên mặt đất.
Quốc vương phun ra một ngụm máu, tuyệt vọng kêu lên: "Không!"
Linh hồn trong cơ thể y đã bị trường câu của Diệp Phi Ly mang đi hết, giờ chỉ còn lại một cái mạng cuối cùng.
Khuôn mặt nàng tiên cá trở nên lạnh lùng, nói: "Giao chiếc nhẫn ra, lấy nó đổi mạng của ngươi."
Vừa nói xong.
Một cơn gió nhẹ thổi tới.
Đầu của nàng ta đã bị một kiếm chém rớt từ lúc nào, bị gió thổi đi.
Trên mặt nàng tiên cá hiện vẻ kinh ngạc, nhưng chẳng kịp phản ứng gì thì đã bị một thanh trường kiếm khác vẫn luôn chờ đợi ở một nơi xa, phóng tới chám thành nhiều mảnh.
"Ngươi sao rồi?" Cố Thanh Sơn đi tới trước mặt Quốc vương, hỏi.
Đinh ba màu đen dường như có chứa ma lực nào đó. Sau khi nó đâm vào trên người Quốc vương, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, mặt y đã hóp vào thật sâu, giống như một cái đầu lâu.
Giờ phút này, Quốc vương đã hiểu ra gì đó.
Y đưa chiếc nhẫn màu vàng tới trước mặt Cố Thanh Sơn, nói: "Giúp ta gửi nó cho...."
Lạch cạch!
Chiếc nhẫn vàng rơi xuống đất.
Quốc vương còn chưa kịp nói cho hết câu thì đã chết.
Trong lúc mọi người không kịp phòng bị, vị vua của An Hồn Hương cứ vậy mà chết trên mặt đất.
Cố Thanh Sơn vẫy tay một cái, cất chiếc nhẫn vàng đi, nói với mọi người: "Chuẩn bị chiến đấu."
"Gì? Không phải cậu đã giết nàng tiên cá kia rồi sao?" Trương Anh Hào khó hiểu nói.
"Không, không chết." Diệp Phi Ly nghiêng tai lắng nghe, trong miệng nói: "Tôi không nghe thấy tiếng linh hồn nào cả."
Mọi người cùng nhau nhìn về phía đài phun nước.
Chỉ thấy thi thể không đầu túm vào không trung một cái, một tấm khiên nhỏ màu đỏ sậm liền hiện ra trong tay.
Trên tấm khiên khắc một con mắt thẳng đứng, nhìn về phía mọi người.
Ngay cả trên người thi thể không đầu cũng dần dần xuất hiện một bộ giáp sắt tràn đầy con ngươi thẳng đứng.
"Đồ ăn tươi mới... Các ngươi làm phiền giấc ngủ của ta..."
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ thi thể không đầu.
Laura núp ra sau lưng Cố Thanh Sơn, lo lắng nói: "Cố Thanh Sơn, thứ này thật đáng sợ."
Trong khi đó, hắn lại lên tiếng hỏi: "Đại Ca, anh có biết đây là chuyện gì không?"
"Đây là một linh hồn bên trong dòng chảy hư không hỗn loạn, thuộc bên Kỳ Quỷ, không thể chống lại... Nó có thể sống nhờ trong cơ thể của bất cứ tồn tại nào, ăn luôn linh hồn và máu thịt của đối phương rồi biến đổi thể xác thành vũ khí và đồ bảo vệ!" Đại Ca nói.
"Tại sao anh không nói sớm!" Trương Anh Hào kêu lên.
Không thể chống lại, có thể sống nhờ vào cơ thể của bất cứ tồn tại nào, ăn linh hồn và máu thịt.
Không thể nào đánh lại.
Làm kẻ địch của nó, hoàn toàn chỉ có thể chờ chết!
"Tôi cũng chỉ mới nghe nói, đây là lần gặp đầu tiên!" Đại Ca nói.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng hỏi: "Năng lực của nó có quy tắc gì không? Hay là chỉ cần nó muốn, lập tức có thể sống nhờ trong cơ thể người khác?"
Đại Ca nói: "Tôi cũng không biết!"
Tâm trạng của mọi người đều chìm xuống.
Cố Thanh Sơn đột nhiên nắm lấy Địa kiếm từ trong không gian, mạnh mẽ vung về phía cây đinh ba màu đen.
Một chiêu của Địa kiếm - "Thánh Địa" nháy mắt được tung ra, kết hợp với việc Cố Thanh Sơn dốc toàn lực.
Keng!
Tiếng vang mãnh liệt chấn động mọi nơi.
Cây đinh ba màu đen biến thành một tia chớp, phá xuyên không gian, chẳng biết đã bay đi đâu.
"Đáng chết! Thần khí của ta!"
Một giọng chửi rủa lạnh lùng độc ác vang lên từ trong thi thể người cá không đầu.
Lẽ ra sau khi hấp thụ linh hồn và sức mạnh của Quốc vương rồi, cây đinh ba màu đen sẽ trở nên vô cùng mạnh.
Bây giờ vũ khí lại bị đánh bay không còn bóng dáng.
Cố Thanh Sơn buông thõng tay, nói: "Ngại quá, vì ta muốn thỏa thuận với ngươi, cho nên phải làm cho ngươi không thể lập tức giết chúng ta mới được."
"Thỏa thuận?"
Giọng nói lạnh lùng kia dừng một chút, đột nhiên nở nụ cười.
"Ngươi tính sai rồi. Chúng ta không có gì để thỏa thuận cả, ta cũng không muốn thừa lời với các ngươi."
"Các ngươi chỉ là thức ăn của ta."
Cố Thanh Sơn giật mình.
Ngay cả nói chuyện cũng không muốn, đối thủ thế này rất hiếm gặp.
Người cá không đầu giơ cao tấm khiên có con mắt dựng thẳng, giận dữ hét: "Không có đinh ba, ta cũng có thể lấy mạng các ngươi!"
Bên trong con mắt dựng đứng đột nhiên phóng ra vô số bóng đen, nhanh chóng chui vào cơ thể mọi người.
Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly, Laura, Đại Ca và cả Mèo Mun, tất cả đều bất động đứng thẳng.
Rất nhanh, bọn họ ngừng thở, ngã trên mặt đất.
Chỉ còn duy nhất Cố Thanh Sơn đứng vững.
Thanh âm lạnh lùng kia lại vang lên: "Ngươi đánh bay binh khí của ta, đó là thần khí ta bồi dưỡng nhiều năm mới có được."
"Nhưng ngươi cũng giết đồng bọn của ta."
Cố Thanh Sơn nói, trên mặt không có cảm xúc.
Hắn nắm chặt Địa kiếm trong, thở nhẹ, cẩn thận nhớ lại chiêu kiếm mà mình ngăn cản Thần phạt lúc trước.
Tất cả mọi người đã chết, chỉ còn lại mình hắn.
Hắn có thể cảm nhận được cái chết đang dần dần bao trùm.
Trong những năm tháng chiến đấu dài đằng đẵng, đây là lần nguy hiểm nhất.
Quái vật như đang trêu tức, chầm chậm nói: "Các ngươi có thể lập nhóm đi tới nơi này, cho thấy thực lực của các ngươi không chênh lệch lắm."
"Vì để trước khi chết, ngươi có thể cảm nhận được sự đau đớn và những tra tấn kinh khủng nhất, ta quyết định để cho bạn bè ngươi hợp lực giết chết ngươi."
Từng tia bóng đen bắn ra từ tấm khiên có con mắt dựng thẳng, bám trên thi thể đám người Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly, Laura, Đại Ca đứng lên.
Tất cả bọn họ đều không cảm xúc nhìn Cố Thanh Sơn.
"Chết đi, Cố Thanh Sơn." Trương Anh Hào nói.
"Chúng tôi sẽ cùng giết anh." Diệp Phi Ly nói.
"Không được chống lại nha, dù sao em cũng rất tin tưởng anh." Laura nói.
"Cậu không thể chiến thắng bốn người bọn tôi đâu." Đại Ca nói.
Bọn họ tiến về phía Cố Thanh Sơn.
Tấm khiên có con mắt dựng thẳng kia phát ra tiếng cười nham hiểm:
"Tới đi, hãy cùng đồng bọn của mình chém giết đi, hãy chết trong tuyệt vọng đi! Đây chính là kết cục ta sắp đặt cho ngươi!"
Giây tiếp theo.
Cố Thanh Sơn bỏ Địa kiếm xuống, lấy Triều Âm kiếm từ trong hư không ra.
Trường kiếm vung lên.
Bí kiếm, Truy Mệnh!
Bí kiếm, Nguyệt Trảm!!!
Hai bí kiếm phát ra cùng lúc, đường kiếm quang hình vòng cung chợt lóe lên rồi biến mất.
Bốn người kia cùng ngã xuống.
Bọn họ chưa kịp tới gần, đã bị vô số kiếm quang màu trăng sáng chặt đứt tay chân, toàn bộ lăn trên mặt đất.