Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1285: Người Bảo Vệ Cuối Cùng (2)




Giây lát.

Quyển trục vang lên một thanh âm tràn ngập vẻ thần thánh:

“Vương thất đã phản bội lời thề ngày xưa, hạ thủ với truyền nhân của gia tộc Người bảo vệ.”

“Lời thề vì vậy mà tan vỡ.”

“Từ nay về sau, người hộ vệ vương quốc không cần thực hiện khế ước nữa.”

Hai đạo xiềng xích màu vàng hiện lên trên linh hồn của Huyền Nhã, sau đó lập tức triệt để vỡ vụn.

Quyển trục màu vàng cũng hóa thành đốm sáng lấm tấm, từ từ biến mất không thấy.

Vẻ mặt Huyền Nhã tựa như vừa trút được gánh nặng, nàng thản nhiên nói ra một tràng.

“Nàng nói từ xưa gia tộc nàng là cận vệ cho vương thất, có các loại thần kỹ hộ vệ. Đến thế hệ của nàng, nàng lại yêu vương tử.”

“Sau khi nàng mang thai con của vương tử, vương tử vô tình bỏ rơi nàng.”

“Nhưng căn cứ vào khế ước thượng cổ, đây không tính là một phần của lời thề, cho nên nàng phải tiếp tục lời thề làm việc cho vương thất.”

“Mãi cho đến lúc nãy, vương thất có ý đồ giết chết đứa bé này.”

“Lời thề thượng cổ cũng vì vậy mà tan vỡ.”

“Từ giờ trở đi, mặc dù chỉ có linh hồn, nhưng nàng và con nàng đều tự do.”

Cố Thanh Sơn nghe xong bùi ngùi thở dài.

Hắn khép quyển sách lại, nghiêm túc nói: "Như vậy cũng tốt."

Huyền Nhã gật đầu, đi tới góc tường, chỉ chỉ một con rối đã hư hại.

Đây là món đồ chơi của con nàng lúc một tuổi, hiện tại con nàng đã lớn, từ lâu đã không chơi thứ này nữa.

Cố Thanh Sơn hiểu ý, đi lên trước, ngắm nghía rồi cầm lên.

Huyền Nhã giơ hai tay, làm động tác xé mở.

Cố Thanh Sơn liền xé con rối ra.

“Leng keng!”

Một chiếc nhẫn bạc rơi xuống mặt đất phát ra thanh âm va đập của kim loại.

Cố Thanh Sơn ngoắc tay, chiếc nhẫn bạc liền nằm vào trong tay hắn.

Trên Giao diện Chiến Thần, dòng chữ nhỏ phát sáng lập tức xuất hiện:

[Ngài chiếm được chiếc nhẫn bảo vệ của thế giới tầng trong.]

[Đây là chiếc nhẫn đặc biệt được rèn để truyền thừa bí mật khi thế giới tầng trong bị hủy diệt triệt để.]

[Lời thề bảo vệ trói buộc trên chiếc nhẫn này đã bị phá vỡ, ngài có thể kích hoạt nó mà không cần thực hiện bất kỳ nghĩa vụ nào.]

[Điều kiện duy nhất là ngài phải biết chú ngữ tương ứng.]

[Đọc chú ngữ lên, mới có thể mở nó ra.]

Huyền Nhã nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn bạc, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Nàng nhẹ nhàng nói một câu.

Diệp Phi Ly thuật lại: “Nàng bảo anh niệm một câu: Ta không sợ.”

Cố thanh sơn cầm nhẫn, thì thầm: "Ta không sợ."

Vừa dứt lời, chiếc nhẫn màu bạc bỗng nhiên bộc phát ra một vầng sáng rừng rực thánh khiết, nhanh chóng bao phủ cả người Cố Thanh Sơn.

Chiếc nhẫn đã được kích hoạt!

Vầng sáng màu bạc triệt để bao lấy Cố Thanh Sơn.

Hắn vẫn không nhúc nhích, đứng yên trong ánh sáng đó, không hề làm ra bất kỳ phản ứng nào.

"Chuyện gì xảy ra?"

Laura khẩn trương hỏi.

“Chiếc nhẫn này của cô có vấn đề gì sao?” Diệp Phi Ly chợt quay đầu, nhìn chằm chằm Huyền Nhã hỏi.

Huyền Nhã lắc đầu, nói một đoạn.

Diệp Phi Ly nghe xong liền thuật lại với mọi người: “Nàng nói Cố Thanh Sơn đang tiếp nhận một ít bí mật của thời đại trước, không có chuyện gì.”

Trương Anh Hào lạnh lùng nhìn chằm chằm Huyền Nhã, nói: “Hừ, dựa vào cái gì mà bảo ta tin tưởng cô, cái nhẫn này của cô nhất định...”

Đại Ca khoát khoát tay, xen lời anh ta: “Yên tâm.”

Trương Anh Hào nhìn sang phía hắn ta.

Đại Ca nhìn có vẻ hơi uể oải, lại có chút bi thương không rõ.

“Không có chuyện gì, đúng là hắn đang tiếp thu một ít chuyện... Nếu như hắn muốn làm gì đó trong một thế giới như An Hồn Hương thì nhất định phải hoàn thành quá trình này.”

Đại Ca nói bổ sung: “Đây là một loại xác nhận thân phận.”

“... Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ thôi sao?”

“Chờ đi, dù sao hiện tại cũng chẳng thể làm gì khác.”

Nói xong, Đại Ca trở về nằm trên ghế tựa.

Mấy người đối mặt nhìn nhau, một lần nữa tập trung ánh mắt trên người Cố Thanh Sơn.

Hắn không có động tĩnh.

Có ánh sáng làm nền, hắn rõ ràng cách mọi người rất gần, lại tựa như xa không thể với tới.

Trong nháy mắt khi chiếc nhẫn được kích hoạt.

Cố Thanh Sơn cảm giác mình tiến vào một mảnh tối tăm.

Bóng tối kéo dài.

Bên tai bỗng nhiên vang lên một giọng nói uy nghiêm:

“Vào một ngày nào đó đầy sao rơi, đế quốc Vạn Thần nghênh đón ngày tận thế.”

Bóng tối tan đi.

Cố Thanh Sơn chợt thấy ánh sao đầy trời bỗng nhiên rơi thẳng xuống đại địa.

Đại địa rên rỉ.

Nói không rõ vì sao, trong lòng Cố Thanh Sơn dâng lên một nỗi sợ hãi.

Loại sợ hãi này không phải vì đầy sao rơi xuống, mà bởi vì một nỗi kinh hoàng khó có thể nói trong đại địa.

Mặc dù Cố Thanh Sơn không thể nhìn thấy tận mắt, nhưng cảm giác này trực tiếp xuất hiện trong đầu hắn, khiến hắn có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và sợ hãi này đang dần đâm sâu vào cốt tủy.

Hình ảnh nhoáng lên một cái.

Cố Thanh Sơn phát hiện mình đang đứng trong một tòa cung điện, toàn bộ cung điện không ngừng bay nhanh về phía bầu trời, tựa như có vật gì đang truy đuổi phía sau.

Trong cung điện, chật ních những chiến sĩ toàn thân áo giáp.

Một người đàn ông đầu đội vương miện ngồi ở trên ghế, nhìn khắp bốn phía hỏi: “Trên trời còn lại mấy ngôi sao?”

Có người bẩm báo: “Bệ hạ, đều chết hết, toàn bộ đều chết hết.”

“Báo...”

Một bóng hình bay tới từ bầu trời bên ngoài cung điện, rơi vào trong đại điện.

Người này dáng vẻ mệt mỏi, cả người đều là vết thương, thở gấp nói: “Còn có vài vị thần không chết, ta vừa mới thấy Thần Tri Thức mang theo hoàng thất Đế quốc Tinh Huy, đã phá vỡ vách ngăn thế giới, bỏ chạy tới dòng chảy hư không hỗn loạn.”

“Dòng chảy hư không hỗn loạn!”

Một gã cường giả không cam lòng nói: “Thần linh sao lại như vậy, trong dòng chảy hư không hỗn loạn có vô số quái vật kinh khủng, có vài quái vât ngay cả thần linh cũng không thể nào đối phó!”

Một gã cường giả khác nói: “Không sao, chúng ta còn có chủ nhân của Vực Sâu Vĩnh Hằng, người đứng đầu vương miện ngôi sao. Hắn đã chủ động từ bỏ thân phận loài người, hóa thân làm ma tại Vực Sâu... Hắn là quái vật mạnh nhất!”

Mọi người đều yên lặng.

Nhắc tới người kia, dường như tâm tình của mọi người đều trở nên phức tạp.

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết.

Giống như là một tín hiệu.

Tử vong bắt đầu lan tràn.

Vô số tiếng kêu thảm thiết của sinh linh dần dần giăng đầy hư không, không hề gián đoạn.

Người đàn ông đầu đội vương miện thở dài nói: “Hiện tại xem ra Tử Thần nói đúng, Đế quốc Vạn Thần đã sắp diệt vong, may mắn là chúng ta được Thần Sinh Mệnh che chở.”

Hắn cúi đầu, trong tay nắm một chiếc nhẫn vàng.

Lúc này bốn phía một mảnh tĩnh lặng.

“Ầm!”

Tiếng vang to lớn làm chấn động khắp nơi, ảnh hưởng đến toàn bộ không gian.

Phía ngoài cung điện là một mảnh tối tăm.

Cố Thanh Sơn có thể xuyên qua bóng tối nhìn thấy chúng sinh muôn hình vạn trạng.

Tất cả sinh mạnh đều toàn lực đuổi đến từ dưới bầu trời.

Trên mặt bọn họ tràn đầy vẻ sợ hãi, dựa vào bản năng liều mạng cầu sinh mà đuổi theo vào chỗ sâu trong bầu trời.

Lúc này người đàn ông đầu đội vương miện sắc mặt thay đổi, quát to: “Không còn thời gian, chúng ta lập tức đi vào dòng chảy hư không hỗn loạn!”

Hắn ta đeo chiếc nhẫn vàng vào ngón tay.

Chiếc nhẫn sáng lên, phóng xuất ra một tia sáng vàng nhẹ, bao phủ tòa cung điện bên trong.

Cung điện bị vây trong ánh sáng màu vàng, tựa như nhận được chỉ dẫn nào đó, phát ra một tiếng nổ vang rồi phá mở một lỗ hổng trong hư không, chỉ thoáng chốc đã biến mất khỏi thế giới này.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, Cố Thanh Sơn nhìn lại phía sau cung điện.

Chỉ thấy hết thảy những chúng sinh liều chết chạy thục mạng này đều cứng đờ giữa không trung.

Đáng tiếc, tốc độ của bọn họ còn thua xa cung điện.

Cho nên bọn họ đều chết hết.

Muôn hình vạn trạng thi thể ngổn ngang đầy trời, từ từ hình thành một biển thi thể.

Hình ảnh tối sầm.

Rồi lại chuyển.

Cố Thanh Sơn phát hiện mình vẫn ở trong cung điện nọ.

Chỉ thấy cung điện tọa lạc trên đỉnh núi cao, có những ngọn núi bao quanh, không còn trong tình thế nguy nan nữa.

Hắn lại lần nữa nhìn thấy người đàn ông đầu đội vương miện.

Hắn ta ngồi trên vương tọa ở trên cao, cả người đều là máu, hấp hối nhìn ba gã cường giả mặc chiến giáp phía dưới.