Cố Thanh Sơn nhìn bản đồ, nghiêm túc nghe.
“Đợi chút.”
Hắn đi qua, ngồi xổm xuống trước cái giường tạm của Trương Anh Hào, gọi một tiếng: “Dậy đi, Anh Hào.”
“Làm gì vậy?” Trương Anh Hào hỏi.
“Meo?” Mèo Mun cũng ló đầu ra.
“Có chuyện quan trọng.”
Cố Thanh Sơn nghiêm túc nói.
“Tìm tôi hay là tìm Mèo Mun?” Trương Anh Hào hỏi.
“Tìm Mèo Mun, nhưng anh cần làm phiên dịch.” Cố Thanh Sơn nói.
Mèo Mun kêu lên:
“Meo meo meo, meo meo meo meo.”
Cố Thanh Sơn hỏi: “Nó có ý gì vậy?”
“Nó bảo sau khi làm việc xong muốn ăn cơm.”
“Không thành vấn đề.”
Mấy người cùng nhau đi đến trước bản đồ.
“Mèo Mun, hãy nói cho ta biết, điểm đến của chúng ta ở đâu.” Cố Thanh Sơn nhìn bản đồ, hỏi.
Laura giật mình nói: “Thì ra là anh muốn biết chúng ta rốt cuộc muốn đi thế giới nào, để tiện chuẩn bị sớm.”
“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn nhìn về phía Mèo Mun.
Mèo Mun nhìn bản đồ, kêu lên: “Meo meo meo!”
“Nó nói phóng to phạm vi hiển thị của bản đồ ra một chút.” Trương Anh Hào phiên dịch nói.
Laura nhấn vào khối kim loại màu bạc.
Bản đồ trở nên lớn hơn, có càng nhiều hư không và thế giới xuất hiện bên trên.
“Meo meo!”
“Nó bảo không đủ to.”
Laura tiếp tục phóng to.
“Meo meo meo!”
“Nó nói còn phải phóng to thêm lần nữa.”
“Được.”
Bản đồ cuối cùng cũng phóng to đến yêu cầu của Mèo Mun.
Mèo Mun nhìn bản đồ trong chốc lát, vươn móng vuốt, đặt trên một chỗ nào đó.
Mấy người cùng nhau nhìn về phía nơi đó.
…Đó là một hư không tối đen.
“Không đúng mà, sao nơi đó chẳng có gì vậy?” Laura nghi ngờ hỏi.
Trương Anh Hào cười, nói: “Có thể là một số thế giới bí mật. Xưa nay những thế giới như vậy chỉ mở cho người làm việc ngầm, bọn họ sẽ không tùy tiện công khai trên bản đồ.”
Laura tin tưởng, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Trương Anh Hào nói: “Yên tâm, đa số thế giới ngầm trên bản đồ và dấu hiệu, anh đều có.”
Anh ta lấy ra một khối kim loại màu đen, nhẹ nhàng nhấn lên.
Bụp!
Một màn ánh sáng mở lên.
Bản đồ này dường như tương đồng với bản đồ của Laura, chỉ hơi khác nhau một chút.
Mọi người nhìn kỹ, lại phát hiện trên bản đồ này, điểm mà Mèo Mun đã chỉ vẫn trống rỗng như cũ.
“Quái lạ, sao bản đồ thế giới ngầm của tôi cũng không có vậy?” Trên mặt Trương Anh Hào có hơi không kìm nén được.
Cố Thanh Sơn trầm tư nói: “Trong hư không có gió mạnh, nếu thẻ bài trôi nổi trong hư không đó, nó không thể bất động mãi được.”
“Nói cách khác, nơi đó có lẽ tồn tại thứ gì đó.”
“Nhưng mà ở đó lại chẳng có gì.” Trương Anh Hào nói.
Mọi người nghĩ mãi không ra.
Diệp Phi Ly thở dài, nói: “Nếu ngay cả bản đồ cũng không có ghi dấu, e rằng chúng ta cũng không thể biết trước được tình hình ở nơi đó.”
Ánh mắt Cố Thanh Sơn hơi động, nhìn Trương Anh Hào một cái, miệng nói: “Không, chúng ta vẫn còn Đại Ca, thực lực của hắn ta mạnh mẽ, kiến thức thâm sâu, chưa biết chừng hắn ta lại biết gì đó.”
Trương Anh Hào hiểu ý, khinh thường nói: “Hắn ta? Hắn ta ngay cả tăng tốc cho phi thuyền cũng không biết, chuyện bản đồ đừng hỏi hắn thì hơn.”
Ngay lập tức.
Quyển sách của Đại Ca “vèo” một tiếng bay qua đây, huơ huơ trước mặt mấy người.
Nó mở tung ra, để lộ dòng chữ:
[Chỉ là một nơi bí ẩn thôi mà, thật không biết sao lại có thể làm khó các cậu đến mức này.]
[Bây giờ sức mạnh của tôi mất hết, chỉ cần mượn chút lực linh hồn bản nguyên, liền có thể khiến nó hiện ra.]
Cố Thanh Sơn lập tức nói: “Không thành vấn đề.”
Mấy người đi lên trước, ba chân bốn cẳng đỡ Đại Ca đến trước bản đồ.
Đại Ca cố hết sức giơ tay lên, đặt trên quyển sách, bắt đầu mở miệng lặng lẽ niệm tụng một đoạn chú ngữ.
Đợi niệm xong chú ngữ, Đại Ca nhìn về Cố Thanh Sơn, khẽ gật đầu.
Hắn đặt tay lên vai hắn ta, từ từ truyền hồn lực.
Có được sức mạnh của hồn lực, quyển sách trong tay Đại Ca mạnh mẽ bay lên, đụng vào bản đồ trong không trung, thu tất cả ánh sáng vào trong.
Chốc lát, sách trong không trung mở ra.
Một hàng chữ nhỏ xuất hiện trên bề mặt:
[Phát hiện nơi bí ẩn không ai có thể đi đến, vùng thôn quê nơi lời thề và bí mật được bảo vệ tuyệt đối, nơi sinh sống của hậu duệ cổ thần, thế giới phong ấn đặc biệt:]
[An Hồn Hương.]
[Thế giới này vĩnh viễn nằm trong một bức màn che giấu và vòng tròn phòng ngự. Nếu không có phương pháp chính xác, vĩnh viễn không thể vào được đây.]
Văn tự trên quyển sách xuất hiện xong, lập tức mau chóng lướt qua mấy hàng chữ.
[Chết tiệt! Mẹ nó!]
[Ta sơ suất quá! Sao lại là nơi này cơ chứ!]
[Mau! Mau cho ta mấy bình đồ uống hồn lực, ngay lập tức!]
Cảm nhận được sự cấp bách giữa những hàng chữ, mấy người đều kinh ngạc không thôi.
Đại Ca từ trước tới giờ đều rất trấn tĩnh, cho dù giây tiếp theo hôn mê, toàn thân cũng vẫn toát ra vẻ ngạo nghễ và bình tĩnh.
…Sao đột nhiên lại hoảng hốt như vậy?
Diệp Phi Ly không dám chậm trễ, lấy một bình nước uống, mở nắp, nhanh chóng đặt cạnh miệng Đại Ca.
Đại Ca mở miệng uống ừng ực, trong chốc lát đã hết sạch bình nước.
Hắn ta khó khăn nói từng chữ: “Mau, thêm nữa!”
Diệp Phi Ly lại lấy ra mấy bình nước uống hồn lực, đều bị Đại Ca một ngụm uống sạch.
Đợi đến lúc miễn cưỡng có thể nói chuyện lưu loát, Đại Ca liền ngừng.
Hắn ta vội vã nói: “Mọi người nghe đây, cái tên An Hồn hương này phải giữ bí mật, không được phép tiết lộ ra ngoài. Vừa nãy tôi đã vô tình để lộ ra từ này.”
“Một khi từ này xuất hiện ngoài khu vực An Hồn hương, thuật bảo vệ bí mật của nơi này sẽ phát ra cảnh báo.”
“Nhóm Thần duệ thượng cổ ở An Hồn hương nhất định sẽ phát hiện ra, bọn họ sẽ nhanh chóng phái người đến xem xét tình hình.”
“Mà tôi, tuy có thân phận đáng được bọn họ tôn kính, nhưng thực lực lại không có, cho nên bây giờ chúng ta đang vô cùng nguy hiểm.”
“Cố Thanh Sơn, cậu là tu sĩ Tứ Trụ Thánh cảnh, dựa theo tiêu chuẩn hồn lực ở mức độ cao nhất, cậu có khoảng một trăm nghìn hồn lực, đúng không?”
Cố Thanh Sơn nhìn giá trị hồn lực còn lại của mình.
Hắn không bị ảnh hưởng bởi tiêu chuẩn mức độ cao nhất, hồn lực còn khoảng hơn hai triệu chín trăm nghìn.
“Đúng vậy, một trăm nghìn hồn lực.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Đại Ca thúc giục nói: “Mau, cho tôi mượn toàn bộ hồn lực của cậu, nếu không chúng ta đều phải chết đó!”
Cố Thanh Sơn không do dự đứng đằng sau Đại Ca.
Hắn vươn tay, đặt trên vai của Đại Ca, trực tiếp truyền một trăm nghìn hồn lực qua.
Đại Ca nhận được hồn lực, trên người lập tức phát ra một vòng sáng nhạt, cả người toát lên vẻ uy nghiêm hơn.
“Thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Miễn cưỡng có thể chống đỡ một lúc, tiếp đến mọi người đừng nói gì cả. Đáng chết, đúng là phiền phức hết sức.” Đại Ca buồn bực nói.
Mấy người nhìn nhau, đều cảm nhận được sự lo lắng trong lời nói của Đại Ca.
Việc này rất kỳ lạ.
Người như hắn ta, cho dù đối mặt với Thần phạt của Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cũng mặt không đổi sắc.
Tại sao lại có thể vì để lộ một nơi mà có tâm trạng như vậy?
Mấy người còn đang nghi ngờ, bỗng nhiên đổi sắc mặt.
Ngay trong chiếc phi thuyền, dường như có một chuyện gì đó đang lặng thầm giáng xuống.
Trên mặt Đại Ca lập tức tỏ ra vẻ nghiêm nghị, dùng ngữ điệu yên tĩnh mà tao nhã nói rõ từng chữ: “Sứ giả An Hồn hương, vì sao các ngươi đến chỗ của ta?”
Mọi người đều nhìn về phía sau.
Chỉ thấy từng bóng đen dần dần hiện lên từ mặt đất, hóa thành người đàn ông khoác áo choàng màu xám đậm.
Những người này toàn thân là giáp, hồn lực trên người cuồn cuộn như biển, vừa xuất hiện, lập tức đã bao vậy mọi người ở bên trong.
Cố Thanh Sơn, Laura, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly đều bị binh khí chỉ vào.
Sát khí phát ra từ những binh khí ấy, biểu đạt rất rõ ràng một ý nghĩa nào đó.
Cử động là chết.
Trong cả một chiếc phi thuyền là bầu không khí yên tĩnh.
“Tướng quân, không có kẻ địch.” Có người báo cáo.
Lúc này, ánh sáng thánh khiết tụ lại từ bốn phía, dừng ở giữa phi thuyền, hóa thành một người đàn ông trung niên nghiêm nghị.
Hai mắt hắn ta như ưng, sáng bừng nhìn thẳng vào Đại Ca.
“Sứ đồ bị lưu đày, ta luôn cho rằng ngươi tuy đã sa ngã rồi, nhưng vẫn rất có trách nhiệm với lời thề và chức trách bảo vệ bí mật.” Người đàn ông trung niên được gọi là tướng quân nói.