Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1259: Lời Nhắc Nhở Của Người Tạo Vật Của Đất (2)




“Không, nó là một tinh cầu đã chết, sinh mệnh không thể nào tồn tại ở trên đó. Thế giới Ẩn Ngữ được che giấu ở phía bắc của tinh cầu này, trong khoảng ánh sáng màu xanh lục. Ánh sáng màu xanh lục chính là lối vào thế giới.”

“Thì ra là thế.”

Trong lúc nói chuyện, phi thuyền Nữ vương Kinh Cức đẩy nhanh tốc độ, lao như bay về phía quầng sáng màu xanh lục kia.

Nửa giờ sau.

Cuối cùng phi thuyền đã chui vào bên trong ánh sáng màu xanh lục.

Trước mắt Cố Thanh Sơn thay đổi.

Từng phiến rừng tậm bao trùm hết tất cả phương hướng trong tầm mắt.

“Nhớ rằng, từ giờ trở đi không thể nói chuyện. Chỉ cần không nói gì thì sẽ không có ai làm gì anh được cả.”

Giọng nói của Laura vang lên trong lòng Cố Thanh Sơn.

Đây là sức mạnh kết nối tâm hồn.

Cố Thanh Sơn nhìn luồng ánh sáng màu cam nửa trong suốt bao phủ bên ngoài cơ thể mình, chầm chậm gật đầu: “Anh không phải là người thích gây chuyện.”

Những ánh sáng màu cam này chính là sức mạnh bảo vệ của pháp tắc thế giới, có thể bảo vệ cho mỗi người.

- - Chỉ cần không mở miệng nói chuyện là được.

Cố Thanh Sơn đang nhìn phong cảnh bên dưới phi thuyền, đột nhiên, Tinh đồ trong đầu hắn lại hiển thị ra bên ngoài.

Một hình ảnh bằng ánh sáng xuất hiện trước mặt Cố Thanh Sơn.

Người tạo vật của Đất!

Chỉ có điều, hình ảnh bằng ánh sáng này là ảo ảnh, cũng không có sức mạnh uy hiếp gì.

“Đây là một đoạn hình ảnh từ mấy chục nghìn năm trước. Ta đang quan sát tương lai, cũng lưu lại cho ngươi hình ảnh lúc đó.” Giọng nói của Người tạo vật của Đất vang vọng.

Cố Thanh Sơn nhìn nó, âm thầm gật đầu.

Người tạo vật của Đất thật sự quá mạnh, lại có thể bố trí những kế hoạch cho đến tận mấy chục nghìn năm sau.

Chuyện này đã vượt qua tưởng tượng của người bình thường.

Người tạo vật của Đất có thể nhìn thấy những đoạn ngắn của tương lai.

Lần chủ quan duy nhất của nó là khi trở về đến mấy chục nghìn năm trước.

Lúc nó ở quá khứ, tai họa của cánh cửa thế giới mới bùng phát đã giết chết nó.

“Ta đã phong ấn một thứ, đặt trong thế giới Ẩn Ngữ.”

“Mấy chục nghìn năm qua, nó vẫn luôn được chôn sâu dưới đáy nước, chưa từng bị ai phát hiện... Trước khi gặp được ngươi, nó sẽ không rời khỏi thế giới Ẩn Ngữ.”

“Nơi đó được gọi là cầu Lạc Nhật.”

“Ta đã chôn giấu thứ đó ở ngay trong lòng sông bên dưới cây cầu, nó đã bị bùn phèn che lấp, bị đá vây quanh.”

“Đi đi, hãy đi tìm nó.”

Nói xong, hình ảnh bằng ánh sáng của Người tạo vật của Đất dần dần biến mất, nhưng nó đột nhiên ngưng tụ lại.

Nó nhìn chằm chằm vào khoảng không, nhanh chóng nói: “Ta nhìn thấy một đoạn ngắn của Hỗn Loạn. Kẻ đuổi theo phía sau ngươi đã đột nhiên biến thành vô cùng mạnh mẽ, với sức lực của ngươi thì không có cách nào chống lại nó.”

“Cố Thanh Sơn, ta chỉ có thể nhìn thấy một vài thông tin liên quan tới ngươi. Ngươi phải nghĩ ra cách đối phó nhanh một chút, nếu không, thứ chờ đợi ngươi chính là cái chết vĩnh hằng.”

Cố Thanh Sơn yên lặng.

Linh Hồn Tiêm Tiếu giả phát tán càng nhiều Hỗn Loạn thì thực lực của nó lại càng tăng nhanh.

Trước kia hắn đã chịu một đòn của Linh Hồn Tiêm Tiếu giả.

Đã đến thì không thể không tiếp, nhưng cứ mãi chịu đòn như thế cũng không phải là cách.

Mặc dù thực lực của mình còn kém xa quái vật Vĩnh Hằng, nhưng biết đâu Người tạo vật của Đất còn có cách gì đó.

Đáng tiếc, đây chỉ là hình ảnh mà Người tạo vật của Đất đã sắp đặt từ trước, không thể giao tiếp.

Nhưng nếu đã nói được đến nước này, lẽ nào vị đại lão này không đưa ra được ý kiến gì sao?

Quả nhiên, Người tạo vật của Đất tiếp tục nói: “Ta đang tìm cách để đối phó với nó... Không ngờ trong tương lai, kẻ này lại trở nên mạnh mẽ như vậy.”

“Kỳ lạ, tại sao lúc ấy ta không đi ngăn nó lại nhỉ?”

Giọng nói của Người tạo vật của Đất dần dần yếu đi, cuối cùng biến thành sự yên lặng không thể nghe thấy điều gì.

Cố Thanh Sơn ngừng một lát.

Hình ảnh đã bị tan biến hoàn toàn.

Xem ra, Người tạo vật của Đất chỉ sắp đặt những thứ này ở đây mà thôi.

Đành phải hy vọng là trong thời gian hình ảnh của nó xuất hiện lần tới, hắn có thể có thêm vài nhắc nhở mới.

Cố Thanh Sơn thở dài, nhìn Trương Anh Hào, nói: “Anh có biết nơi nào gọi là cầu Lạc Nhật không?”

“À, biết, đó là cây cầu nối với thế giới bên ngoài của một tòa thành nổi trên mặt nước, rất nổi tiếng.”

“Hướng nào?”

Trương Anh Hào phân biệt một lúc rồi chỉ tay.

Cố Thanh Sơn nói: “Laura, bay về phía đông.”

“Được!”

Phi thuyền đổi hướng bay về phía đông.

Cố Thanh Sơn đứng trên boong thuyền, âm thầm quan sát thế giới Ẩn Ngữ.

Một lát sau.

Đột nhiên Cố Thanh Sơn phát hiện tầng ánh sáng màu cam nửa trong suốt trên người mình bị tan vỡ rồi dần dần biến mất.

Không chỉ có hắn, mấy người trên phi thuyền đều như vậy.

“Chuyện gì thế này? Thật kỳ lạ, đây chính là pháp tắc của thế giới Ẩn Ngữ mà.” Trương Anh Hào không nhịn được, nói.

Mộ tiếng thở dài phát ra từ trên boong thuyền.

Đại Ca đang nằm trên sàn thản nhiên nói: “Hỗn Loạn đã hoàn toàn giáng lâm, nó đã phá hoại pháp tắc của thế giới này.”

“Bắt đầu từ bây giờ, thế giới này sẽ tràn ngập sự mất trật tự và hỗn loạn, cũng sẽ không còn bất cứ sức mạnh gì để bảo vệ bất cứ ai nữa.”

Lúc này, phi thuyền đã bay đến một tòa thành.

Mọi người đứng trên phi thuyền nhìn về đất liền.

Pháp tắc của thế giới Ẩn Ngữ đã thay đổi.

Pháp tắc “không nói lời nào sẽ được bảo vệ” của thế giới này đã không còn lại một chút nào.

Bên trong thành thị đã không còn sự yên bình nữa.

- - Ôn dịch hoành hành, sao băng bay tán loạn, mặt đất rung chuyển, sóng thần lan tràn, gió lốc tàn phá bừa bãi, thời tiết cực lạnh.

Các loại côn trùng kỳ quái xuất hiện từng đám từng đám một. Dưới sự chỉ huy của một vài tên Hỗn Loạn giả, chúng cắn nuốt các cỗ thi thể trên mặt đất.

Trên mặt đất nơi nào cũng có thể thấy được cướp bóc, bạo động, giết người, phóng hỏa, ăn xác, lột da, cắt tay cắt chân, hiến tế, cắt đầu.

Đây là sự hỗn loạn hoàn toàn.

Cố Thanh Sơn nhìn mà nhíu chặt mày lại.

Hắn đưa mắt nhìn hai giao diện ở trước mắt, muốn xem chúng đối mặt với Hỗn Loạn như thế nào.

Giao diện Trật Tự Ma Vương giống như chim sợ cành cong, vẫn luôn nhắc nhở hắn mau chạy trốn.

Nhưng giữa các nhắc nhở “Mau chạy trốn” liên tục hiện ra, thỉnh thoảng sẽ lẫn vào một câu “Hỗn Loạn đã trở nên mạnh mẽ hơn”.

Cố Thanh Sơn đưa mắt nhìn Giao diện Chiến Thần.

Trên Giao diện Chiến Thần vô cùng thông thoáng, không có bất cứ động tĩnh gì.

Cố Thanh Sơn nhỏ giọng hỏi trong lòng: “Giao diện Chiến Thần?”

Đinh!

Một tiếng vang lanh lảnh.

“Có ta.” Giao diện Chiến Thần trả lời.

“Dạo gần đây hình như ngươi rất yên tĩnh.” Cố Thanh Sơn nói.

“Tận thế ở ngay trước mặt, Trật Tự và Hỗn Loạn đều nằm ở trận doanh đối kháng với nó. Vì vậy, để công bằng, ta nhất định phải duy trì sự bàng quan và im lặng.”

“Ngươi quyết tâm không nhúng tay vào chuyện của Hỗn Loạn và Trật Tự sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Đúng vậy.” Giao diện Chiến Thần nói.

“Nhưng khi Hỗn Loạn bao trùm toàn bộ thế giới thì tất cả mọi thứ đều sẽ sụp đổ, vô số người sẽ tự giết hại lẫn nhau, giống như Trật Tự Ma Vương vậy.” Cố Thanh Sơn nói.

“Chính xác.” Giao diện Chiến Thần đồng ý.

Xong rồi nó cũng không nói thêm gì nữa.

Cố Thanh Sơn đợi một lúc nhưng Giao diện Chiến Thần vẫn chỉ im lặng.

Hắn không nhịn được đoán mò.

Trật Tự Ma Vương đã tồn tại vô số năm nhưng từ trước tới nay Giao diện Chiến Thần chưa từng bày tỏ ý kiến.

Tương ứng, khi Hỗn Loạn xuất hiện, đương nhiên Giao diện Chiến Thần cũng không nói thêm gì nhiều.

“Nghe này, hiện giờ tất cả mọi thế giới đều bị Hỗn Loạn bao trùm, vô số chúng sinh sẽ chết đi vào thời khắc này.” Cố Thanh Sơn trầm giọng, nói.

Giao diện Chiến Thần nói: “Hỗn Loạn đã giáng lâm, nó bao phủ lấy chúng sinh, mang tới sức mạnh vô cùng... Nhưng thứ chân chính đã khởi động Hỗn Loạn đi giết chóc, từ đầu cho tới cuối, đều là chúng sinh.”

Cố Thanh Sơn sững sờ.

Giao diện Chiến Thần tiếp tục: “Cho dù là Hỗn Loạn hay là Trật Tự đều không thể khống chế tất cả mọi thứ. Thứ chân chính quyết định tất cả, chính là trái tim của chúng sinh.”