Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1251: Con Đường Thành Thần Của Hỗn Loạn




"Người này có chết cũng phải giữ lấy mặt mũi, lại dùng thuật kêu gọi công kích lợi hại như vậy." Trương Anh Hào nói.

"Đúng vậy, thật ra thì từ từ đánh cũng sẽ không thua." Diệp Phi Ly nói.

Trương Anh Hào im lặng, bỗng nhiên nói: "Tôi rất muốn biết lai lịch thật sự của hắn ta."

"Anh lo lắng điều gì?" Diệp Phi Ly hỏi.

"Nghe hắn ta nói, hắn ta từng so tài một trận với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả... Như vậy, hắn ta nhất định là một nhân vật rất lợi hại."

"Không sai."

"Nhưng mà thời gian tôi lăn lộn ở trong chín trăm triệu tầng thế giới cũng không ngắn, cho tới bây giờ chưa từng nghe trong chín trăm triệu tầng thế giới có một người như hắn ta." Trương Anh Hào cau mày nói.

"Ừm, đây là một vấn đề." Diệp Phi Ly nghĩ ngợi.

Cố Thanh Sơn lại nói: "Hỏi quá nhiều không phải điều gì tốt, nếu hắn ta đã đứng về phía mình, tôi cảm thấy tạm thời không cần nghĩ quá sâu."

"Không cần nghĩ nữa? Để mặc cho nhân tố không xác định ở bên cạnh mình, đây không giống với phong cách của cậu." Trương Anh Hào bất ngờ nói.

"Nếu hắn ta đã từng phát lời thề luật nhân quả, nói sẽ không làm hại chúng ta, như vậy thì hắn ta không phải kẻ địch của mình" Cố Thanh Sơn nhấn mạnh.

Trương Anh Hào với Diệp Phi Ly suy nghĩ một hồi, cùng nhau gật đầu.

Cố Thanh Sơn tiếp tục: "Hắn ta cũng là Hỗ Cứu giả cua tôi. Bảo vật hệ thần bí đã xác định điều này, nên có thể coi như là chiến hữu của chúng ta."

"Vậy thì không cần phải tìm hiểu sâu thêm nữa?" Trương Anh Hào hỏi.

Cố Thanh Sơn lắc đầu nói: "Mỗi một người đều có quá khứ không muốn nói, không hỏi chính là sự tôn trọng mà chúng ta có thể cho hắn ta. Đến một ngày hắn ta nguyện ý nói ra, chúng ta tự nhiên sẽ biết."

Không biết Diệp Phi Ly nghĩ tới điều gì, vuốt cằm nói: "Có lẽ sẽ có một ngày chúng ta không hỏi, hắn ta cũng sẽ tự nói ra."

"Đúng, chính là như vậy."

Nửa giờ sau.

Phi thuyền vẫn đang đi về phía trước.

Hư không bốn phía tối tăm u ám.

Đại Ca nằm ở trên boong, dần dần mở mắt ra.

Hắn ta đã tỉnh.

Từ dưới đất ngồi dậy, Đại Ca hơi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tôi không cẩn thận tiêu hao hết sức mạnh, xin cho tôi thêm chút hồn lực uống."

"Cầm lấy." Diệp Phi Ly ném một chai qua.

Đại Ca tiếp lấy, một hơi uống cạn.

"A, không được, tôi không thể động thủ nữa, tôi phải nghỉ ngơi một thời gian cho khỏe." Hắn ta thở dài nói.

"Không thành vấn đề, chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng tôi." Diệp Phi Ly nói.

"Đúng vậy, đã giết chết một nhóm giặc cướp, tôi đoán chắc không có ai dám đến làm phiền chúng ta nữa đâu." Cố Thanh Sơn nói.

Vừa dứt lời.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn.

Thân thuyền hơi chao đảo.

Mấy người nhìn về phía Cố Thanh Sơn.

Hình như trước đó hắn cũng nói như vậy...

Diệp Phi Ly ho nhẹ một tiếng, nói: "Cố Thanh Sơn..."

Cố Thanh Sơn giơ tay lên: "Dừng lại, lần sau tôi sẽ không bao giờ nói lời như vậy nữa."

Lúc này giọng nói của Laura vang lên trong khoang thuyền:

"Cố Thanh Sơn, có người tập kích."

Trên boong, bốn người nhìn về phía sâu trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.

Chỉ thấy một hạm đội do mấy chục phi thuyền bện thành đang đi về phía bên này.

"Có phải chúng ta cản đường bọn họ không?" Cố Thanh Sơn hỏi.

"Vậy em thử tránh ra một chút." Laura nói.

Phi thuyền nữ vương Kinh Cức hơi điều chỉnh phương hướng, lệch khỏi tuyến đường ban đầu, nhường sang một bên.

Nhưng khi phi thuyền tránh hạm đội ở đối diện, hạm đội đối diện cũng theo đó thay đổi phương hướng, vẫn bay về phía phi thuyền nữ vương Kinh Cức.

"Tư thế này... thật quen thuộc." Diệp Phi Ly khoanh tay nói.

"Đúng vậy, chúng ta sắp bị bao vây lần nữa." Trương Anh Hào nói.

Dường như là vì phòng ngừa đám người Cố Thanh Sơn chạy trốn, mấy chục phi thuyền tản ra, động tác phối hợp vô cùng thành thạo, vây phi thuyền nữ vương Kinh Cức ở bên trong.

"Cố Thanh Sơn, thuyền của em lợi hại lắm đấy, có cần tạo một đường mới không?" Laura hỏi.

"Như vậy sẽ bị đuổi theo mãi, rất không thú vị, hay là giải quyết luôn đi." Cố Thanh Sơn nói.

Lúc này một đám người từ bên hạm đội đối diện bay ra ngoài, lơ lửng ở trước phi thuyền nữ vương Kinh Cức.

Một tên đại hán gánh búa lớn trên vai xông ra khỏi đám người, đi tới trước mặt phi thuyền, nhìn về phía bốn người Cố Thanh Sơn.

"Đại Ca các ngươi là ai?"

Đại hán hét lên.

Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly không nhịn được cùng nhau nhìn về phía Đại Ca.

Đại Ca đang yếu ớt ngồi ở trên boong, nghe vậy không nhịn được thở dài, lẩm bẩm nói: "Tôi hơi muốn đổi danh hiệu rồi đấy."

"Không sao hết, lần này giao cho chúng tôi." Cố Thanh Sơn vừa nói, lập tức bay lên trời.

Trương Anh Hào ngăn hắn lại: "Để tôi thương lượng trước đã."

Anh ta ném một đồng tiền xu về phía đối diện: "Tôi là người của liên minh Người Ám Sát."

Đại hán kia nhận lấy tiền xu, nghiêm túc nhìn nhìn, sắc mặt cũng có chút do dự không chắc chắn.

Cố Thanh Sơn thấp giọng hỏi: "Liên minh này hữu dụng?"

Trương Anh Hào cũng thấp giọng nói: "Ừm, liên minh Người Ám Sát là một tổ chức giết người bí mật... Trong tình huống bình thường, các thế lực sẽ giữ lại chút mặt mũi cho chúng ta."

"Vậy ư..."

Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi, liền lấy ra huy chương của Công hội Thích Khách ném qua.

“Này, ở đây còn có một người của công hội Thích Khách.”

Hắn chỉ vào mình nói.

Đại hán nhận lấy huy chương nhìn một cái, huy chương Thích Khách cũng là thật.

Một người ám sát.

Một thích khách.

Nói cách khác, đối diện là người của hai thế giới ngầm, có lẽ không phải là mang đồ quý giá đến để làm ăn.

Sát thủ chỉ kinh doanh chuyện giết người.

Chẳng lẽ trên thuyền này đều là sát thủ?

Vậy thì phải bẩm báo với ông chủ.

Đại hán mang theo tiền xu và huy chương, xoay người bay trở về trong đám người của mình.

Bọn họ bắt đầu thảo luận.

Không bao lâu, những người này xoay người, nhìn sang phi thuyền nữ vương Kinh Cức.

Đại hán kia bay trở về, lộ ra nụ cười không có ý tốt.

"Thật xin lỗi, bây giờ thế đạo quá gian nan, cho dù là sát thủ, cũng phải để lại chiếc thuyền này và tất cả đồ đạc, mới có thể giữ mạng sống."

Gã ta nói với đám người Cố Thanh Sơn.

Vừa nhìn thấy biểu tình này, đám người Cố Thanh Sơn lập tức nhanh chóng nói chuyện với nhau.

"Sợ rằng bọn họ đợi sau khi chúng ta để lại hết đồ đạc rồi sẽ giết chúng ta." Cố Thanh Sơn nói.

"Bọn họ thật là nghĩ quẩn." Trương Anh Hào thở dài nói.

"Rất nhanh thôi bọn chúng không cần nghĩ nữa." Diệp Phi Ly nói.

"Cái đó... tôi phải nghỉ ngơi một chút." Đại Ca nhắm mắt chen miệng nói.

"Chúng tôi lên là được, anh nghỉ ngơi đi." Cố Thanh Sơn nói.

Cố Thanh Sơn cùng Trương Anh Hào, Diệp Phi Ly chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng lúc này, vẻ mặt những người đối diện đó đột nhiên đồng loạt khẽ động, sau đó cứng đờ.

Bọn họ đứng ở trong hư không, không nói một lời, ánh mắt nhìn chăm chăm về phía trước, cứ như ở đó có vật gì thu hút lắm.

"Chuyện gì vậy?" Diệp Phi Ly không nhịn được nói.

"Hình như có chuyện xảy ra rồi." Trương Anh Hào híp mắt nói.

Cố Thanh Sơn bắt lấy Địa kiếm từ trong hư không, nắm trong tay.

Cùng lúc đó, ba thanh trường kiếm khác cũng hiện lên sau lưng hắn.

Chẳng biết tại sao, một màn này mang lại cho hắn cảm giác quen thuộc nào đó.

...

Bên kia, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đang nhanh chóng qua lại trong dòng chảy hỗn loạn của thời không.

Đột nhiên, bên tai nó vang lên âm thanh vô tận.

"Kỷ nguyên hạ xuống thành công..."

"Hỗn Loạn tỏa ra..."

"Ngươi đã hoàn thành..."

"Con đường thành thần của Hỗn Loạn, do ngươi..."

Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đột nhiên dừng tại chỗ, khí tức vô tận của Hỗn Loạn xuyên thấu qua hư không, ngưng tụ thành từng luồng từng luồng, bay tới từ bốn phương tám hướng.

Những khí Hỗn Loạn này liên tiếp xông vào cơ thể Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.

"A a a a a a a!"

Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả ngửa mặt lên trời bùng nổ ra một trận thét chói tai.

"Sức mạnh! Sức mạnh Hỗn Loạn vô tận!" Giọng nam của nó hưng phấn hét lớn.

Giọng nữ của nó cũng cao giọng cười nói: “Ha ha ha, nếu có được sức mạnh này sớm hơn nữa khắc, ta đã không bị bao vây trong khu Kỳ Dị, cũng sẽ không bị những thứ công kích kia đánh cho không cách nào tiến về trước."

Toàn bộ sợi dây Hỗn Loạn xâm nhập vào cơ thể nó.