Cho đến khi năm tuổi, vì đã biết rõ về khuôn khổ và cấu trúc cơ bản của xã hội loài người ở đây, hắn mới hơi buông lỏng một chút.
Năm ấy, hắn được đưa vào trường học quý tộc tư nhân Yorkshire.
Bốn năm qua, hắn vẫn kiên trì không ngừng tu hành.
Nhờ vào linh khí nồng đậm của thế giới này cùng với chiếu cố từ bản nguyên thế giới, hiện nay hắn đã đến cảnh giới Trúc Cơ.
Tự vệ cơ bản không thành vấn đề.
Ngày ngày lặng lẽ trôi qua.
Cố Thanh Sơn lại một lòng tu hành, vẫn không làm ra bất luận hành động gì khác người.
Người bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy hắn là con trai của một nhà quý tộc, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa.
Cho đến một ngày.
Như thường ngày, hắn từ trường học trở về nhà.
Bỗng nhiên, hắn nghe được mẹ mình trốn ở trong phòng khóc, mà bọn người hầu đều lẩn mất rất xa, không dám tới gần.
Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm, phí bao nhiêu thời gian cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn nguồn.
Hóa ra cha mình chết trận ở tiền tuyến.
Chết trong một lần Thú tộc đột kích.
Mặc dù bốn năm qua Cố Thanh Sơn chỉ gặp người cha này vài lần nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm khái.
Nhà hắn chỉ là một quý tộc nhỏ, cha hắn vừa chết, trong nhà liền rơi vào hoàn cảnh bấp bênh.
Cố Thanh Sơn đi vào gian phòng, đứng trước mặt mẹ hắn.
Tuy rằng nơi này là ảo cảnh, nhưng tất cả những gì người phụ nữ này đã làm giống như một người mẹ thật sự.
Bà chỉ là con gái của một thương nhân, địa vị vốn không cao, sau khi lấy chồng lại yếu đuối mỏng manh, căn bản không giữ được cái nhà này.
Đặc biệt lại ở trong thời chiến.
Cố Thanh Sơn cũng không bài xích bà, đồng thời rất hưởng thụ loại cảm giác tình thân này.
"Mẹ sao thế?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Hắn vươn hai tay, cầm tay của đối phương.
“Ellen, mẹ không sao.” Bà lau nước mắt, miễn cưỡng nở một nụ cười.
"Không, nói cho con biết đi mẹ."
“Ừm... Cha con tạm thời sẽ không thể trở về.”
Bà cũng không nhịn được nữa, ôm chặt hắn vào trong ngực.
Cố Thanh Sơn yên lặng thở dài.
Trong giới tu hành, từng có một đoạn thời gian rất chú ý đến bối cảnh ra đời và vào đời, cho rằng người tu hành cần đoạn tuyệt hết tất cả tình cảm mới có thể đạt được thành tựu lớn trong việc tu hành.
Nhưng đó chỉ là quá khứ.
Bây giờ các tu sĩ cho rằng bất cứ chuyện gì cũng đều là một phần của tu hành.
Tình cảm cũng thế.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một hồi.
Hắn đã hiểu rõ quy tắc và tình hình cơ bản của thế giới này từ lâu.
Nếu như muốn trở thành một người “kinh thế hãi tục” thì bây giờ chính là cơ hội.
Đây cũng chính là một chút hồi báo cho người mẹ này, cho cái nhà này, và cho những người đã đối xử tử tế với hắn.
Vậy thì...
Bắt đầu thôi.
Cố Thanh Sơn yên lặng đưa ra quyết định.
Ngày hôm sau, hắn đang ở trường học, trong lúc vô tình đã đả thương một gã con cháu của một nhà quý tộc.
Khi đứa trẻ kia gào khóc, Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng ấn trên tay đối phương một cái.
Vết thương trên cổ tay đối phương lập tức khỏi hẳn.
Chuyện này sinh ra hiệu ứng oanh động.
Quận giáo đường phái hai gã mục sư đến kiểm tra tình hình, thử Cố Thanh Sơn một lần nữa.
Cố Thanh Sơn có vẻ rất hoảng loạn, lần đầu tiên không thành công.
Nhưng lần thứ hai thành công.
“Bốn tuổi, hắn chỉ có bốn tuổi.” Một gã mục sư nói.
“Ta muốn biết cặn kẽ hoàn cảnh của hắn, quan trọng nhất là xuất thân của hắn.”
Người hầu đi theo bọn họ liền lập tức hỏi thăm sự tình liên quan.
Sự tình rất rõ ràng.
Đứa trẻ quý tộc này thức tỉnh Thánh năng năm bốn tuổi.
Nếu hắn có một xuất thân cao quý...
Vậy thì sẽ rất khủng khiếp!
Một lát sau, người hầu trong giáo hội trở lại bên người hai gã mục sư.
Hai gã mục sư nhanh chóng biết được phụ thân của đứa trẻ này là một quý tộc vừa hi sinh trên tiền tuyến.
Bọn họ nhìn nhau.
Bởi vì cha đứa trẻ này đã hy sinh khi bảo vệ Nhân tộc, cho nên thần linh thương cảm, thức tỉnh sức mạnh của hắn.
Đây là một chứng cứ điển hình cho việc thần linh yêu thương nhân thế.
Hôm đó Cố Thanh Sơn đã được đưa vào viện tu đạo.
So sánh với hiệp hội Vu sư, liên minh kỵ sĩ, Công hội thợ săn, viện tu đạo trên thế giới này có thư viện với lịch sử dài lâu nhất, truyền thừa cổ xưa nhất.
Do đó Cố Thanh Sơn đã lên kế hoạch gia nhập tổ chức này từ rất lâu.
Giáo chủ tu viện đích thân đến gặp hắn, gọi mẹ hắn và một ít nhân vật quan trọng trong giáo hội.
Cố Thanh Sơn đưa cho người mẹ thấp thỏm bất an của mình một ánh mắt, ý bảo bà yên tâm.
Lúc này một gã mục sư đang cầm một viên cầu phát sáng, đi tới trước mặt Giáo chủ.
“Quả cầu Nói Dối đã chuẩn bị xong xuôi.” Mục sư thấp giọng bẩm báo.
Giáo chủ gật đầu, tiếp nhận Quả cầu Nói Dối ở trên tay.
"Bé con, ngươi tin tưởng thần linh tồn tại sao?" Ông ta hỏi.
"Đương nhiên tin tưởng, ta biết thần linh tồn tại." Cố Thanh Sơn khẳng định nói.
Đứng vậy, không chỉ gặp mà còn từng chế tạo ra một ít.
Lại nói tiếp, Đất, Nước, Lửa, Gió cũng là bốn vị Chính thần xây dựng thế giới trong truyền thuyết.
Mà Cố Thanh Sơn chính là chủ nhân của Đất trong bốn Thánh trụ.
Hắn nói lời này, không có chút vấn đề nào hết.
Bốn phía yên tĩnh.
Ai cũng không ngờ đứa bé như vậy lại chắc chắn thần linh tồn tại.
Thái độ của hắn khiến cho hảo cảm của Giáo chủ tăng lên nhiều.
Bởi vì Quả cầu Nói Dối cũng không phát ra bất cứ lời cảnh báo nào.
Bình thường, Quả cầu Nói Dối vẫn luôn tản ra ánh sáng nhàn nhạt, nhưng nếu có người nói dối trước mặt nó, quả cầu sẽ phát ra tiếng kêu chói tai, đồng thời bắn ra hồng quang chói mắt.
Lúc đứa bé này nói chuyện, quaa3 cầu vẫn chưa phát sinh biến hóa gì.
Cho nên...
Hắn nói thật.
“Vậy sao? Vì sao ngươi cho rằng thần linh tồn tại.” Giáo chủ hỏi thêm.
“Bởi vì thế giới chính là do thần linh tự mình sáng tạo, ta tin tưởng điểm này.” Cố Thanh Sơn nói.
Giáo chủ ngạc nhiên nhìn hắn.
Người xung quanh cũng nhìn đứa bé này.
Thần linh sáng tạo ra thế giới là nội dung quyển sách thứ năm trong bảy quyển Thánh Ngôn của Giáo hội.
Nói như vậy, đứa bé này tuyệt đối không thể nào biết khi mới bốn tuổi.
Trừ khi cha mẹ hắn là những giáo đồ thành tín, cho hắn thấm nhuần kiến thức và giáo lý có liên quan từ rất sớm.
Giáo chủ cúi đầu nhìn Quả cầu Nói Dối một chút.
Không có dị thường.
"Ngươi xuất thân từ một gia đình thành kính mà hiền lành." Giáo chủ vui mừng nói, thuận tiện gật đầu với mẹ Cố Thanh Sơn.
Mẹ Cố Thanh Sơn bối rối, hoảng hốt vội vàng hành lễ.
Giáo chủ Giáo hội quận là một đại nhân vật chân chính, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tán thưởng bất kỳ ai.
Người được ông ta chính miệng khích lệ chính là người mà Giáo hội dự định che chở.
Từ nay về sau mình và con của mình ở trong quận sẽ không bị bất kỳ thế lực nào xâm hại.
Giáo chủ suy nghĩ một chút, kiên trì giải thích: "Bé con, thức tỉnh Thánh năng phải chờ tới sáu tuổi, mà ngươi mới bốn tuổi đã thức tỉnh rồi. Với những kinh nghiệm trong quá khứ, điều này chứng minh ngươi có thiên phú vượt xa người thường."
"Ngươi có bằng lòng vào Giáo hội hay không?"
Cố Thanh Sơn không chút do dự nói: "Có."
Giáo chủ cười hỏi: "Vì sao ngươi muốn được vào Giáo hội? Không phải sợ, ngươi hãy nói ra một chút ý tưởng chân thật nhất trong lòng."
Cố Thanh Sơn nói: "Bởi vì Giáo hội có tri thức truyền thừa thâm hậu nhất. Ta cần phải lớn lên ở chỗ này, thế thì tương lai mới có thể bảo vệ thế giới này, chống lại tất cả tà ác."
Mọi người nở nụ cười.
Mặc dù đứa trẻ này nói lời ấu trĩ nhưng tâm rất tốt.
Nhưng ngay sau đó, chuyện bọn họ không hề nghĩ tới đã xảy ra.
Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: "Ta vì ý chí của thế giới mà sinh ra. Ta đến từ hư không xa xôi. Ta con người do Thần linh hóa thân thành, đi đến vùng đất này. Ta, chính là người bảo vệ của thế giới này."
Giọng nói của hắn tuy rằng non nớt, nhưng mang theo uy nghiêm trước nay chưa có.
Toàn bộ Giáo đường an tĩnh lại.
Một mảnh tĩnh mịch.
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn vào Quả cầu Nói Dối.
Quả cầu vẫn tản ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, không hề vang lên bất cứ cảnh báo nào.
Đứa bé này!
Đứa bé này nói thật!