Đầu người phóng lên cao.
Rất nhiều tiếng tru tréo của Linh thú vang lên theo sau đó.
Cảnh tượng này vỡ nát.
Cố Thanh Sơn hạ xuống đất, chạy nhanh về phía hình ảnh tiếp theo.
Rốt cuộc phải như thế nào mới được tính là Công đức?
Tại sao mình không nhìn thấy bất kỳ Công đức nào xuất hiện?
Trong đầu hắn lại suy nghĩ.
Thế nhưng không có đủ thời gian để nghĩ đến vấn đề này.
Ở sau lưng hắn, bóng tối không ngừng lan ra.
Cố Thanh Sơn không thể không khẩn trương lao tới hình ảnh tiếp theo.
“Grừ!!!”
Một người khổng lồ không mặt điên cuồng hét lên, lao thẳng tới phía hắn.
Con yêu ma này đến từ động Hắc Ám, là con mà hắn đã giết lúc đi từ Nhân Gian giới đến Hoàng Tuyền giới.
Thực lực của nó vẫn tăng lên gấp ba.
Thế nhưng thứ Cố Thanh Sơn lo lắng không phải con quái vật ở trước mắt, bởi hắn tung một kiếm liền có thể chém giết con quái vật này.
Hắn lại đâm vào một hình ảnh, vung Thiên Địa song kiếm, giết sạch đám yêu ma hung hãn.
Những con yêu ma này là yêu ma canh gác động Hắc Ám khi đó, cũng được pháp tắc Thiên Địa liệt vào sổ sách gây nghiệt sát sinh của Cố Thanh Sơn.
Giờ khắc này, trái tim của hắn cũng dần dần nhấc lên đến tận cổ họng.
Hiện giờ sắp đến gần trận chiến Hoàng Tuyền rồi.
Giả như đợi đến lúc đi vào hình ảnh Hoàng Tuyền, vẫn không có Công đức bên người, vậy thì rắc rối lớn!
Có phải nghĩ cách thoát khỏi lần Lượng kiếp này không?
Không được, mình đã rút lui khỏi Lượng kiếp một lần rồi.
Lần này trải qua sự chuẩn bị đầy đủ, chẳng những đã đọc và thông hiểu bí kíp độ kiếp của người tu hành thời đại Thượng Cổ, mà còn đặc biệt tạo ra một “thế giới tầng trong”.
Nếu như vậy mà còn lùi bước, thì rốt cuộc đến lúc nào mới có thể lên cấp?
Cố Thanh Sơn nghiến răng, vọt ra khỏi hình ảnh này.
Hình ảnh vỡ tan.
Trong hình ảnh tiếp theo là cảnh tượng của người chết nơi Hoàng Tuyền.
Hình ảnh này chính là để thanh toán nghiệt sát sinh trong Hoàng Tuyền của hắn.
Cố Thanh Sơn nhảy vào không chút do dự.
Giống như bước vào thế giới Hoàng Tuyền lúc trước, hắn bắt đầu rơi từ trên không trung xuống.
Trên mặt đất rộng lớn phía dưới hắn, người chết đứng đầy mỗi một tấc đất trong phạm vi của tầm mắt.
Thanh Sơn dừng ở không trung, phóng xuất thần niệm dò xét vào sâu xa trong hình ảnh.
Giống như lần trước, người chết vô cùng vô tận tràn đầy toàn bộ thế giới, hơn nữa tất cả đều được trao cho thực lực Phong Thánh cảnh.
“Chết!”
Bọn chúng phát ra tiếng gào thét giận dữ.
Giọng nói lo lắng của Sơn Nữ vang lên:
“Công tử, xem ra vẫn chưa được, mau đi thôi!”
Cô thúc giục.
Nhưng Cố Thanh Sơn vẫn đứng im không động đậy.
Hắn rút Địa kiếm và Lục Giới Thần Sơn kiếm ra, nắm trong tay.
“Tôi không tin không làm được.”
Hắn nói, trên người đột ngột tỏa ra kiếm khí mạnh mẽ ngút trời, lao vọt vào trong đám người chết vô biên vô hạn.
Thời gian dừng lại ở thời khắc này.
Tất cả người chết đều rơi vào trạng thái bất động.
Cố Thanh Sơn đột nhiên phát hiện ra cảnh tượng ở bốn phía bắt đầu xuất hiện sự biến hóa.
Hình ảnh ngày xưa lại xuất hiện.
Hắn tiến vào Hoàng Tuyền, gặp Sơn Nữ, cứu các binh khí, trở thành Quỷ vương, khống chế trường mâu bảy sắc giết chết tất cả yêu ma, ném trường mâu ra khỏi giới Hoàng Tuyền, một mình trở về nhân gian, đọ sức với Thiên thần, thống lĩnh vô số người chết nghênh chiến đại quân Ma thần.
Hình ảnh được xem là kết thúc hoàn toàn khi cô gái Atula ôm lấy hắn, mỉm cười biến mất.
Một vệt sáng vàng hiện lên sau đầu Cố Thanh Sơn, tỏa ra thành một vòng.
Tiếp đó.
Vệt sáng vàng cao ngút đột nhiên phóng xuất ra khỏi người hắn, chiếu rọi lên người chết vô lượng vô số vô biên trên mặt đất.
Đây là công đức của Cố Thanh Sơn!
Cuối cùng công đức cũng xuất hiện rồi!
Vệt sáng vàng trên người Cố Thanh Sơn bùng lên.
Đám người chết đang cuộn trào mãnh liệt kia cảm ứng được sức mạnh của vệt sáng vàng, không còn sát ý ngập trời như lúc trước nữa, đều đứng thẳng tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Cố Thanh Sơn quan sát bốn phía.
Mọi thứ đứng im.
Trong hình ảnh, ngoại trừ bản thân hắn, bất cứ sự tồn tại nào cũng không thể di chuyển được.
Trong thế giới Lượng kiếp, pháp tắc Sụp Đổ của bóng tối cùng với sự xuất hiện của vệt sáng vàng cũng tạm thời dừng lại.
Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng Công đức, cuối cùng Cố Thanh Sơn cũng tìm được một con đường sống trong Lượng kiếp!
Pháp tắc Thiên Địa bảo vệ vạn vật chúng sinh, cũng chịu ảnh hưởng của vạn vật chúng sinh.
Những tu sĩ tùy ý giết chóc, hủy diệt tất cả sẽ bị thanh toán trong Lượng kiếp, bị pháp tắc Thiên Địa xóa bỏ không thương tiếc.
Nhưng những người làm việc thiện cứu vớt chúng sinh, tận lực bảo vệ pháp tắc Thiên Địa, cũng sẽ nhờ Công đức mà nhận được sự chú ý thêm từ pháp tắc.
Pháp tắc hy vọng người như vậy có thể sống sót...
Đây mới là ý nghĩa của Lượng kiếp!
Lần này, Cố Thanh Sơn mới đặt mình vào trong Lượng kiếp thật sư!
Mọi thứ bất động trong một hơi thở, sau đó trong hình ảnh xuất hiện sự biến hóa mới.
Từ không đến có.
Trên bầu trời hạ xuống một vệt linh quang vô cùng thuần khiết, xen lẫn với ánh sáng Công đức trên người Cố Thanh Sơn.
Hắn nhìn linh quang này, bên tai tựa như có rất nhiều giọng nói nhỏ đang nói với hắn về thân phận của linh quang.
Nghe vào, những âm thanh này giống như âm thanh của gió, lại giống như có rất nhiều người đang thì thầm với mình.
Cố Thanh Sơn đột nhiên hiểu ra.
Pháp tắc Thiên Địa đang trao đổi với mình!
Nó đang nói với mình, đây là linh quang lúc đầu thiên địa ấp ủ, hàm chứa bí mật sâu xa hiếm có hơn nhiều so với những bí ẩn của thế giới.
Vệt ánh sáng này được gọi là “Nguồn Gốc Bất Diệt”, được giữ gìn bởi các vị thần thật sự trong truyền thuyết, chưa từng để con người lấy được một cách dễ dàng.
Trong lòng Cố Thanh Sơn hơi nhảy lên một cái.
Thì ra mình đã cứu thế giới Lục Đạo Luân Hồi.
Linh quang kia dường như đã bị kim mang trên người hắn thu hút, hóa thành một sợi dây nhỏ, bay vòng quanh sợi vàng phía sau đầu hắn.
Linh quang quấn quanh sợi vàng, tỏa ra ánh sáng trắng dịu dàng.
Trong ánh sáng trắng, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn.
Hắn đã biết được một bí mật thật sự.
Bí mật liên quan đến sinh tử.
“Hóa ra là như vậy.”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về phía người chết vô tận trên mặt đất.
Thì ra...
Sở dĩ linh quang xuất hiện, là vì Cố Thanh Sơn đã làm được một việc cực kỳ hiếm thấy.
Hắn đã giết chết vô số người chết.
Người chết là người đã từng chết, là hình thái cuối cùng của sinh mệnh.
Dựa theo lẽ thường, hình thái của sinh mệnh được chia thành sống và chết.
Thân thể tiêu tán rồi, linh hồn thoát khỏi cơ thể tiến vào trạng thái chết, trở thành người chết.
Nhưng người chết sẽ không hoàn toàn biến mất như vậy, mà cuối cùng lại đầu thai.
Sự sống và cái chết bởi vậy mà không ngừng quay vòng.
Nhưng Cố Thanh Sơn đã phát động ra sức mạnh của Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, phá vỡ trạng thái của người chết, đẩy bọn họ vào một tình cảnh cực ít xuất hiện.
Linh hồn tiêu tán.
Sau khi linh hồn tiêu tán, linh tính - thứ cuối cùng ẩn chứa những gì bản chất nhất của chúng sinh vẫn tồn tại.
Nó không sống, cũng không chết, mà nằm ở trạng thái nguyên thủy nhất.
Hỗn Độn.
Hỗn Độn là nguồn gốc của tất cả. So với vạn vật, chúng sinh, thế giới, nó là bí ẩn sâu nhất của pháp tắc, tạo dựng và biến hóa mọi thứ.
Do đó, Cố Thanh Sơn trong một lần đẩy nhiều người chết như vậy vào hỗn độn, đã tạo thành một nhân quả hiếm thấy.
Bởi vì hắn dùng một phương thức rất không chính xác, do đó những sự sống này bị Hỗn Độn loại bỏ, đã không thể dung nhập vào Hỗn Độn, cũng không có cách nào trở lại vòng tuần hoàn sinh tử.
Phương thức không chính xác?
Cố Thanh Sơn nghe thấy miêu tả này của pháp tắc Thiên Địa, trong đầu suy nghĩ rất nhiều.
Hắn lặng lẽ hỏi giao diện Chiến Thần: “Phương thức không chính xác là gì?”
Giao diện Chiến Thần thoáng trầm mặc rồi xuất hiện mấy hàng chữ nhỏ: [Sức mạnh của thần khí Lục Đạo Luân Hồi đến từ bản thân Lục Đạo Luân Hồi, tuy rằng nhỏ bé, nhưng sức mạnh ẩn chứa là thật, cho nên không ăn khớp với Hỗn Độn.]
“Cho nên pháp tắc Thiên Địa lợi dụng Lượng kiếp của ta, rồi tìm tới đây?”
[Đúng vậy, có thể bây giờ ngài sẽ phải đưa ra quyết định.]