Dòng chảy thời không hỗn loạn vốn là không gian hư vô ở phía sau mỗi thế giới, là chốn hư vô ẩn núp bên ngoài thế giới, vô biên vô hạn, không có điểm cuối.
Thế mà vào thời khắc này, quả thực có thể dùng từ “chật chội” để hình dung dòng chảy này.
Hiển nhiên dị động của Vực Sâu Vĩnh Hằng đã làm kinh động đến rất nhiều những sinh mệnh huyền bí.
Tất cả các sinh mệnh này đều ý thức được chín trăm triệu tầng thế giới đang xảy ra biến đổi nhanh chóng, phải cảnh giác quan sát xu hướng phát triển của tình hình.
Nhiều chúng sinh bắt đầu chạy trốn.
... Nhờ dòng chảy thời không hỗn loạn, bỏ chạy đến một nơi mà chúng tự cho là an toàn.
Nhưng đáng tiếc là bọn chúng không biết rằng, trong toàn bộ chín trăm triệu tầng thế giới không hề có nơi nào an toàn.
Laura thở dài nặng nề, nói: “Nghe những chức nghiệp giả am hiểu thuật pháp không gian nói, thì thủy triều của Vực Sâu Vĩnh Hằng đang liên tục tràn vào chín trăm triệu tầng thế giới, hơn nữa còn để lại rất nhiều thể sinh mệnh chưa biết trong lối đi của các không gian. Do đó, các con đường truyền tống trong không gian đang ở vào tình trạng hỗn loạn, hiện tại không ai có thể sử dụng được thuật truyền tống.”
“Thể sinh mệnh chưa biết có thể sinh sống ở trong lối đi không gian?”
“Đúng thế, trên sổ sách ghi chép sinh mệnh của chín trăm triệu tầng thế giới không có thông tin về những thứ đó, nên bước đầu nghi ngờ là thể sinh mệnh của Vực Sâu.”
Lâm lặng im suy nghĩ.
Mấy ngày này Cố Thanh Sơn vẫn luôn đột phá cảnh giới.
Đối với sự biến hóa của chín trăm triệu tầng thế giới, chắc chắn hắn muốn biết bí mật ở trong đó.
Vậy thì...
Lâm nói với Laura: “Em có cách gì để chị nhìn thử những sinh mệnh chưa biết đó không?”
“Những con quái vật đó có gì đẹp chứ?” Laura không hiểu hỏi.
Lâm giải thích: “Anh của em rất lợi hại, nhưng cậu ấy đang bế quan, do đó chuyện thông tin phải do chúng ta điều tra. Như vậy, sau khi cậu ấy bế quan xong, cũng dễ nắm được sự phát triển của tình hình.”
Laura lập tức bị thuyết phục.
“Bắt quái vật rất đơn giản, nhưng nghe nói trong những sinh mệnh chưa biết đó, một số có thể làm tổn thương con người.” Laura nói.
“Yên tâm. Có chị ở đây rồi.” Lâm nói.
“Được rồi, để em bắt quái vật.”
Laura dứt khoát lấy ra một chiếc cần câu cá, quăng dây câu buộc móc sắt ra phía ngoài thuyền bay Kinh Cức.
Mà thần kì là, móc sắt và dây câu chui thẳng vào trong hư không, chẳng biết đã đi đâu.
Laura thì ngồi trên mép thuyền, tập trung ý chí cầm cần câu, bắt đầu chờ đợi.
Có thể nhìn ra được, cần câu hình như là một loại bảo vật đặc biệt rất hiếm thấy.
Lâm thì ngồi xuống bên cạnh Laura, lẳng lặng bảo vệ cho sự an toàn của cô bé.
Một lát sau.
Laura đột nhiên nhấc cần câu.
Một thân thể kì quái được cô bé câu ra từ trong hư không.
Nhưng thân thể đó quẫy người một cái, rất nhanh đã thoát khỏi móc câu, không thấy đâu nữa.
“A, suýt được rồi mà.” Laura bực mình nói.
“Không sao, tiếp tục.” Lâm nói.
Laura tức giận quăng lưỡi câu.
Bắt đầu câu lần thứ hai.
Dường như để điều hòa sự khó chịu trong lòng, Laura đưa một tay ra, lần mò khắp nơi trong hư không.
Nhìn dáng vẻ của cô bé giống như đang mò phần thưởng.
“Ồ? Dựa vào kinh nghiệm của em, hình như lần này mò được đồ tốt rồi.”
Laura kinh ngạc nói.
Cô bé rút tay ra khỏi hư không.
Một chiếc nhẫn khảm đá quý màu tím đột nhiên xuất hiện trong tay cô bé.
Trên chiếc nhẫn đá quý này tỏa ra hư ảnh bầu trời sao lộng lẫy, kéo dài mãi không tiêu.
“Trái tim của ngôi sao.” Lâm khô khốc nói.
“Chị biết vật này sao?”
“Chiếc nhẫn này có một câu chuyện tình yêu đẹp nhưng buồn, là thần khí tuyệt vời. Nghe nói người đeo nó sau khi chết đi, sẽ có thể lập tức sống lại trong bầu trời sao.”
“Xem ra là một vật không tệ nhỉ. Chị, em tặng cho chị đó.”
Laura không chút do dự tặng chiếc nhẫn cho Lâm.
Lâm vội vàng từ chối: “Vật này quá quý giá, cho dù ở niên đại rất xa xưa, đây cũng là một thứ vô cùng quý báu, em nên tự mình sử dụng nó.”
“Ha ha, hiện giờ em rất chú ý đến việc an toàn, đồ vật hộ mệnh trên người đặc biệt nhiều.” Laura không để Lâm giải thích nhiều, đeo chiếc nhẫn lên tay cô.
“Chị Lâm, em không rõ trong trận chiến đã có chuyện gì xảy ra, nhưng cảm giác mà chị cho em rất giống như một người bạn của em. Hai người đều là võ giả không tiếc tính mạng, cho nên nhất định phải có phương tiện để hộ mệnh.”
“Bạn của em?”
“Đúng, một đao khách mà em rất thích. Chờ đến khi quay về vương quốc Kinh Cức, chị sẽ có thể gặp mặt chị ấy.” Laura cười thần bí.
Lâm nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, thở dài.
Đã đeo lên rồi, lại muốn tháo xuống thì có vẻ điệu bộ quá, hơn nữa cô nhóc này cũng không thiếu gì một chiếc nhẫn như vậy.
“Laura... vừa rồi em bắt lấy đồ vật... là một loại năng lực sao?” Lâm hỏi.
“Đúng vậy, em có thể trực tiếp lấy báu vật vô chủ từ trong hư không. Mỗi khi tâm trạng không tốt em thường chơi trò này vài lần.”
Laura đang nói, đột nhiên nhấc cần câu lên.
“Bắt được rồi!” Cô bé lớn tiếng nói.
Chỉ thấy trên lưỡi câu có móc một ngọn lửa đang dốc sức giãy giụa, lao thẳng về phía thuyền bay Kinh Cức.
Laura đột nhiên hét lên: “Chị ơi cứu em với!”
Thì ra khi nhìn kỹ, đó là một cái đầu lâu đang bốc cháy mãnh liệt.
Nó nhìn Laura và Lâm, nói ra một ngôn ngữ khó hiểu.
Lúc này Lâm đã bay lên, một tay bắt lấy đầu lâu, tay kia mạnh mẽ nện một quyền lên nó.
Đùng!
Đầu lâu lập tức nổ tung.
Ngọn lửa đang bốc cháy trên khung đầu lâu bị dập tắt hoàn toàn.
Lâm trở lại thuyền bay Kinh Cức.
“Không sao, nó đã bị chị đánh tan rồi.” Cô luôn miệng an ủi Laura.
“Phù... Cũng may mà có chị ở đây, bộ dạng của nó dọa người quá đi.” Laura nói.
Cô bé lại hỏi: “Vừa rồi hình như nó có nói một câu gì đó, tiếc là em nghe không hiểu.”
“Đó là ngôn ngữ của Vực Sâu.” Lâm chậm rãi nói: “Nó nói chị là kẻ phản bội của Vực Sâu, ở cùng với chúng sinh.”
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng nói của Cố Thanh Sơn vang lên từ phía sau hai người.
“Không phải cậu đang bế quan đột phá cảnh giới sao? Sao lại chạy ra đây?” Lâm hỏi.
“Vừa mới xong, cảm ứng được động tĩnh đánh nhau, cho nên lên xem thử.” Cố Thanh Sơn nói.
Lâm liền kể lại chuyện vừa rồi.
“Đầu lâu lửa đó là một loại quái vật Vực Sâu sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đúng, có điều nó chỉ là một đầy tớ, chủ nhân của nó là một con quái vật Vĩnh Hằng - Hắc Ám Tập Cốt Giả.”
“Hắc Ám Tập Cốt Giả... lợi hại không?”
“Rất mạnh. Mặc dù phần lớn quái vật Vực Sâu đều bất tử, nhưng Hắc Ám Tập Cốt Giả lại có thể nhân lúc quái vật khác ngủ say, nô dịch cơ thể của đối phương. Như vậy cho dù đối phương có sống lại, cũng không thể không nằm dưới sự khống chế của nó.”
“Cô đánh thắng được nó không?”
“Nếu như tôi là thể Vực Sâu, có hi vọng đánh một trận.”
Cố Thanh Sơn gật đầu, hiểu ý của Lâm.
Cô của hiện tại không có cách nào đối phó được Hắc Ám Tập Cốt Giả.
Lâm nói tiếp: “Quan trọng ở chỗ Hắc Ám Tập Cốt Giả đã phái thủ hạ can thiệp vào không gian truyền tống của toàn bộ chín trăm triệu tầng thế giới. Nhất định nó đang có mưu đồ gì đó.”
“Tôi cũng cảm thấy toan tính của nó không nhỏ.” Cố Thanh Sơn đồng ý nói.
“Hiện giờ chân tướng của chuyện này đã bị chúng ta biết được, cho nên để tránh phiền phức, chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này một chút.” Lâm thở dài nói.
“Em sẽ đi gia tăng tốc độ của thuyền bay!” Laura nói.
Laura nhảy từ trên mép thuyền xuống, chạy tới khoang thuyền.
Trên boong thuyền, chỉ còn lại hai người là Cố Thanh Sơn và Lâm.
Cố Thanh Sơn mở lời: “Tôi đột nhiên ý thức được một chuyện. Hiện tại trong toàn bộ chín trăm triệu tầng thế giới, người có thể quen biết những con quái vật này và nhận ra ý đồ đằng sau hành động của chúng, chỉ có một mình cô.”
“Cho nên cậu mong tôi tiến vào lối đi không gian, tìm hiểu một số thông tin mang về đây sao?” Lâm hỏi.
Chẳng biết tại sao, trong lòng cô có chút căng thẳng.
“Không, cô nghĩ sai rồi. Tôi chỉ muốn sau này cô đừng đi điều tra bí mật của chúng nữa.” Cố Thanh Sơn nói.
Lâm ngây người, không hiểu hỏi: “Nhưng mà nếu như tôi không đi tìm hiểu, vậy cậu sẽ không thể biết được gì hết.”