Cô biến mất khỏi thần điện, trở lại gian phòng của mình, lấy ra thẻ bài, thì thầm:
“Huyết Hải huyền bí vô cùng sung mãn, ta truy tìm biến hóa của ngươi, xin hãy báo tất cả cho ta.”
Theo lời chú ngữ niệm tụng, thẻ bài đặc thù xuất hiện trong tay nàng.
Tô Tuyết Nhi cầm lá bài, chọc rồi lại chọc.
Trên thẻ bài dần dần truyền đến một âm thanh tức giận.
Giọng của Quân Thần Huyết Hải.
“Tô Tuyết Nhi, người mà ngươi đề cử đã giải trừ khế ước, bởi vì hắn cần thôn phệ thẻ bài để tiến hóa sức mạnh của bản thân.”
Tô Tuyết Nhi nghe xong, trầm tư mấy giây.
Rốt cuộc là dạng sức mạnh gì mà có thể thôn phệ luôn cả thẻ bài khế ước như Quân Thần Huyết Hải?
Có khả năng Cố Thanh Sơn đã cường đại đến trình độ vượt xa mình.
Thật tốt quá.
Khóe miệng cô nhếch lên, hỏi: “Các hạ, ngài có biết vị trí của hắn hay không?”
“Không, ta không rõ ràng lắm. Không gian và phương hướng đều hỗn loạn, căn bản không cách nào nhận biết.” Quân Thần Huyết Hải nói.
“Là ở khu Tranh Bá sao?”
"Không rõ ràng lắm."
Tô Tuyết Nhi thở dài một tiếng, không thể làm gì khác hơn là giải tán thẻ bài.
Nếu đã lấy được tin tức tốt, như vậy mình cũng phải cố gắng.
Cô mở cửa, đi ra ngoài.
Hai hàng nữ tu sĩ đợi ở bên ngoài vừa trông thấy cô, nhanh chóng quỳ một chân trên đất.
Tô Tuyết Nhi không nói gì.
Chẳng biết từ lúc nào, trên người cô đã xuất hiện một bộ chiến giáp
Cô đi nhanh về phía trước, một đường đi qua vô số kỵ sĩ và thuật pháp sư đang chờ xuất phát, đi lên đài cao.
Nhìn xuống vô số chiến sĩ phía dưới, Tô Tuyết Nhi lạnh lùng nói: "Xuất phát!"
...
Cố Thanh Sơn và Lâm bay vùn vụt trong một thông đạo có hình bầu dục.
Một cỗ sức mạnh vô hính bỗng nhiên xuất hiện, dẫn dắt hai người không ngừng bay đi theo một phương hướng.
“Đây là một đường hầm hư không đã được mở ra từ lâu, chúng ta chỉ cần đi vào đây thì tình hình tương đối an toàn, chỉ cần đi theo sức mạnh dẫn dắt này là được rồi.” Lâm giải thích cho Cố Thanh Sơn.
“Thế nhưng cái thông đạo này cũng dài quá đi.” Cố Thanh Sơn cười khổ nói.
Hai người đã bay như vậy khoảng chừng một ngày rưỡi.
“Tốc độ trong thông đạo rất rất nhanh, vượt qua rất nhiều không gian chồng chất. Ta đoán chúng ta sắp đến khu Kỳ Dị.” Lâm nói.
Cố Thanh Sơn không hiểu nói: “Cô làm sao đoán được?”
Lâm giải thích: “Nhìn từ phương hướng cơ bản thì khu Tranh Bá và khu Luân Hãm khá gần nhau, mà khu Kỳ Dị thì ở trên chúng. Theo như con đường chúng ta vừa phi hành, rõ ràng chúng ta không lướt qua khu Tranh Bá. Cho nên ta mới đoán chúng ta đã sắp tới kh Kỳ Dị.”
Nét mặt Cố Thanh Sơn toát ra vẻ hứng thú.
Khu Kỳ Dị.
Đây là một nơi thần kỳ.
Vương quốc chim Kinh Cức ở đây.
Các tu sĩ chạy trốn Lục Đạo Luân Hồi thời Thượng Cổ cũng ở đây.
“Lẽ nào vương quốc thẻ bài cũng ở khu Kỳ Dị?”
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm.
Đang nói, phía trước thông đạo đột nhiên xuất hiện một con quái vật.
Con quái vật này cũng không lớn, chân dài chừng hai thước, nửa người trên rất ngắn, sáu cái móng vuốt, đầu như bộ xương khô.
Điều khiến Cố Thanh Sơn cảnh giác chính là con quái vật này mặc một thân áo giáp.
Có trang bị phòng ngự, cho thấy nó có tư tưởng và ý nghĩ. Nó đến từ một nền văn minh nào đó.
Khí thế trên người nó rất quỷ dị, lúc cao lúc thấp, bất định không rõ.
Con quái vật kia cũng nhìn thấy hai người.
Trong lúc quái vật vẫn còn đang chuẩn bị làm gì đó thì Lâm đã động thủ trước.
Lâm giơ cánh tay lên đánh ra một quyền vào không trung.
“Ầm!”
Tiếng đánh kịch liệt vang lên, toàn bộ cơ thể quái vật bị đánh tan, rơi lả tả trong thông đạo, rất nhanh bị gió thổi đi không thấy tăm hơi.
“Kẻ địch?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Không hẳn, chỉ là một kẻ tầm thường mà thôi.”
Lâm nói, sắc mặt có chút không vui.
"Quái vật này rốt cuộc là cái gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Lâm hơi thẳng người lại một chút, chậm rãi giải thích: "Chẳng biết nói thế này ngươi có hiểu hay không... Trong Vực Sâu có một sự tồn tại đặc biệt to lớn, thân hình có thể lớn bằng một tinh hệ, thông thường bọn ta gọi là Cự quái Vực Sâu. Thực lực của nó căn bản không thể đo lường, có khi nó chỉ cần tập trung ý niệm trên người ngươi, ngươi sẽ chết.”
“Ý của cô là chỉ cần nó nghĩ đến ta một chút, ta sẽ chết?”
“Đúng.”
“Được rồi...” Cố Thanh Sơn gật đầu nói: “Tôi tuy rằng chưa từng thấy sự tồn tại nào kinh khủng như vậy nhưng miễn cưỡng có thể tưởng tượng được.”
Lâm tiếp tục nói: “Vì có sự tồn tại vĩ đại như vậy nên có rất nhiều sinh mạng sống dựa vào nó, nhờ nó che chở, phục vụ cho nó, giúp nó làm một số việc. Tỷ như chải chuốt lông trên thân thể, chỉ dẫn phương hướng, dọn dẹp cảnh vật xung quanh, thông báo tin tức... vân vân. Nói chung có vô số sinh mệnh bám vào trên người nó, dựa vào con quái vật to lớn đó để tồn tại.”
Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, lần thứ hai gật đầu nói: “Ta hiểu ý của cô.”
Lâm tiếp tục: “Được, kỳ thực ta muốn nói là con tiểu quái chúng ta vừa gặp kia, lấy tiêu chuẩn tu hành của ngươi ra so sánh thì còn thua ngươi khoảng chừng hai cảnh giới.”
“Vậy là Du Tầm cảnh. Theo tiêu chuẩn của chín trăm triệu tầng thế giới thì chỉ mới bước vào cấp độ Bá Chủ.” Cố Thanh Sơn nói.
Lâm tiếp tục nói: “Nó đến từ một nền văn minh... là một nền văn minh sinh ra vì sống nhờ trên thân thể của một con Cự quái Vực Sâu nào đó.”
“Nói một cách đơn giản, nó là một con rận trên người Cự quái Vực Sâu.”
Hai người chưa kịp nói xong.
Phía trước, trong khoảng không cuối lối đi xuất hiện một tia sáng lẫn trong đám sương mù.
"Nó đang đến."
Lâm cảnh giác nói.
Cô không tự chủ bày ra một tư thế.
Cố Thanh Sơn tâm niệm vừa động, bốn thanh trường kiếm cũng hiện lên ở sau người.
"Nếu như là Cự quái Vực Sâu mà cô nói, chúng ta làm như vậy có ích gì không?" Cố Thanh Sơn thấp giọng hỏi.
"Vô dụng, nhưng trước khi chết ta cũng sẽ không đưa tay chịu trói." Lâm nói rằng.
"Cô tới từ Vực Sâu, chúng nó cũng không buông tha cho cô?"
“Đến loài người còn giết hại lẫn nhau mà, ngươi nói xem?”
Cố Thanh Sơn thở dài.
Thực lực chênh lệch quá xa, quả thực giống như một vị thần và một con kiến.
Lâm nhận ra tâm tình của hắn, an ủi: “Yên tâm, Cự quái Vực Sâu chân chính sẽ không đem ý thức ngưng tụ trên người ngươi. Bởi vì ngươicũng chỉ như bụi bặm trước mắt chúng mà thôi.”
“Cảm tạ, cô nói như vậy cũng không làm ta dễ chịu hơn được chút nào.”
Thông đạo bắt đầu thu hẹp lại.
Lực kéo trên người hai người trở nên mạnh mẽ.
Dường như sắp đến rồi.
“Có đôi lúc ta suy nghĩ, vì sao ta không phải là một quái vật Vực Sâu,. Như vậy thực lực của ta cũng sẽ không tiến bộ chậm chạp như vậy.” Cố Thanh Sơn thở sài nói.
Lâm nghe xong, nở nụ cười khó hiểu.
Cô nhẹ giọng nói: “Ngươi có thể nghĩ như vậy, chỉ có một nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Vực Sâu đang quan sát ngươi.”
Lời còn chưa dứt, phía trước bỗng nhiên ngưng tụ thành một màn ánh sáng.
Hai người trực tiếp vọt vào màn sáng, xuất hiện ở trên không trung cao mấy thước.
Bọn họ đã đến thế giới của đế quốc Thiên Lam.
“Đây là thế giới thẻ bài mà ngươi nói sao?”
Lâm đánh giá bốn phía, hỏi.
Cố Thanh Sơn bắt cái huy chương dẫn đường kia lại, xác nhận: “Đúng, chỉ là cảnh còn người mất.”
Ở phía dưới hai người, mặt đất đều là cảnh tượng tiêu điều, toàn bộ thế giới đã vỡ thành vô số khối, lặng lẽ trôi nổi trong hư không vô tận.
Thế giới đã bị hủy diệt.
Cố Thanh Sơn phóng xuất thần niệm quét qua toàn bộ thế giới đổ nát.
Các công trình kiến trúc bị sập, thi thể nằm rải rác lung tung, các loại thẻ bài sứt mẻ không chịu nổi rơi tán loạn trên mặt đất, cùng với ngọn lửa đang thiêu đốt mạnh mẽ… tất cả đều cho thấy thế giới này gặp nạn.
Bầu trời đã không còn tồn tại nữa.
Ở một chỗ hư không sâu trong bóng tối, quái vật bay qua bay lại đếm không hết, tựa hồ như đang tìm kiếm xung quanh thế giới này.
Bọn quái vật đang tìm kiếm những thế giới khác có thể ăn mòn được.
Cố Thanh Sơn và Lâm tuy rằng xuất hiện ở dưới bầu trời, nhưng Cố Thanh Sơn khoác áo choàng Tĩnh Lặng, còn Lâm thì cẩn thận thu liễm khí tức, tạm thời vẫn không khiến cho những con quái vật này chú ý đến.