Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 116: So chiêu




[Đã hoàn thành tất cả thức tỉnh, hồn lực còn lại: 530/20.]

Làm xong tất cả những chuyện này mà Cố Thanh Sơn giống như chỉ làm một chuyện nhỏ, vùi đầu tiếp tục ăn linh thực.

Nửa tiếng trôi qua, một thùng lớn đầy linh thực đã bị một mình hắn ăn sạch.

Cố Thanh Sơn nhìn cái thùng gỗ trống rỗng, cảm thấy khó hiểu. Mình biến thành thùng cơm từ khi nào vậy?

Đầu tiên hắn kinh ngạc, sau đó ngẫm nghĩ kỹ một chút mới hiểu ra.

Tu sĩ bình thường chắc chắn không ăn được nhiều như vậy, chắc chắn là Tần Tiểu Lâu đã dùng kỹ xảo gì đó trong nguyên liệu.

Có thể khiến một người bất tri bất giác ăn hết cả một thùng linh thực đầy mà không cảm thấy căng bụng, đây cũng là bản lĩnh.

Cố Thanh Sơn khá bội phục đối phương.

“Tam sư đệ.” Ngỗng trắng đứng tại cửa đại điện, vẫy cánh với hắn: “Có thể ra ngoài rồi, hoạt động một chút thích ứng cảnh giới đi.”

“Được.” Cố Thanh Sơn vui vẻ đáp.

Hắn đi ra ngoài thấy Tú Tú đang ngồi dưới bức tường, trong tay bưng một cái bát to đang ăn vặt.

Trên mảnh đất trống trước cửa cung điện, Tần Tiểu Lâu cầm một thanh trường đao múa rất sinh động.

“Hóa ra Nhị sư huynh là đao khách.” Cố Thanh Sơn nói.

Tần Tiểu Lâu đỏ mặt làm như không nghe thấy gì.

Ngỗng trắng lại nắm lấy cơ hội, nói nhỏ: “Trước kia đệ ấy thích bội kiếm, lần trước Tuế thí đụng độ Ninh Nguyệt Thiền, thế là gan to bằng trời đi dụ dỗ người ta.” Ngỗng trắng hừ một tiếng.

Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nhớ lời Công Tôn Trí từng nói.

“... Mấy kiếm tu kia cứ bám sát, mong được hiến ân tình, lại không kìm được muốn động tay động chân, đáng bị đánh.”

“Cô ấy toàn đánh đến khi đối phương quỳ xuống đất cầu xin tha thứ mới chịu dừng tay.”

... Cố Thanh Sơn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó.

Hắn nhìn ngỗng trắng, phát hiện ngỗng trắng cũng đang nhìn hắn. Một người một ngỗng bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt chứa bao thâm ý.

“Thế… Sư tôn không ra mặt cho Nhị sư huynh sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Sư tôn tặng cho Ninh Nguyệt Thiền vài loại linh dược quý hiếm, còn nói cảm ơn nữa.” Ngỗng trắng nói.

Sặc!

Cố Thanh Sơn chép chép môi, nghiêm túc suy nghĩ.

Hình như mình cũng đứng về phía Ninh Nguyệt Thiền.

“Đến đây, sư đệ.” Tần Tiểu Lâu quơ trường đao: “Hôm nay sư huynh cho đệ tiếp chiêu, giúp đệ củng cố cảnh giới.”

Hắn ta vốn đã đẹp trai, trong lúc nói, thanh trường đao còn múa ra bảy đóa đao hoa khiến Tú Tú không kìm được hét lên một tiếng.

“Đa tạ sư huynh.” Cố Thanh Sơn do dự, lại hỏi: “Xin hỏi sư huynh có cảnh giới gì?”

Ngỗng trắng nói chen vào: “Cậu ta và Ninh Nguyệt Thiền nhập đạo cùng lúc, thế mà giờ mới ở Trúc Cơ trung kỳ.”

Ninh Nguyệt Thiền có cảnh giới Nguyên Anh đại viên mãn.

Tần Tiểu Lâu trừng mắt với ngỗng trắng, nói: “Ninh Nguyệt Thiền là yêu nghiệt, như ta mới được coi là bình thường.”

“Bình thường khỉ mốc, vừa ngồi được nửa khắc đã ngủ mất, luyện đao được một khắc thì than mệt, tu hành nửa ngày là muốn nghỉ ngơi ăn gì đó, đệ cũng được coi là tu sĩ đấy hả?” Ngỗng trắng phẫn nộ nói.

“Ta… Vì ta đang lĩnh hội lục nghệ!” Tần Tiểu Lâu không chống đỡ được, bèn quay đầu nói với Cố Thanh Sơn: “Sư đệ, nào, đánh hai chiêu đi.”

“Được.” Cố Thanh Sơn vui vẻ rút kiếm ra.

Tần Tiểu Lâu cầm đao bày thế thủ, nghiêng người nói: “Đệ là sư đệ, đệ đánh trước đi.”

“Vậy ta tới đây.” Cố Thanh Sơn cầm trường kiếm trong tay đánh về phía trước.

Kiếm thứ nhất rất bình thường, tốc độ cũng không nhanh, là tu sĩ đều có thể đỡ được. Đây là so chiêu luận bàn trong môn phái, cần có lễ nghi.

Trong môn phái, mọi người ngẩng đầu cúi đầu đều gặp mặt. Nếu ngươi lập tức đánh bại sư huynh đệ trong một chiêu, vậy mặt mũi của sư huynh đệ kia biết để ở đâu, sau này mọi người phải gặp nhau như thế nào?

“Đến hay lắm.” Tần Tiểu Lâu nhìn thoáng qua, gật đầu, cũng đón một đao.

Đao kiếm tương giao.

Keng!

“A a a a!”

Trên bầu trời chỉ còn tiếng thét của Tần Tiểu Lâu.

Hắn ta bị một kiếm ạt đi, bay qua khỏi bức tường vây quanh cung điện, lao về phía bầu trời, cuối cùng hóa thành một điểm đen biến mất không thấy đâu.

Cố Thanh Sơn sững sờ, vội vàng nhìn ngỗng trắng giải thích: “Ta không dùng sức, cả linh lực cũng không dùng luôn.”

Ngỗng trắng đột nhiên cười ha ha, quạt cánh nói: “Là do đệ ấy quá cùi bắp, ngoài ra cảnh giới của đệ nâng cao, Địa kiếm đã được giải phóng một phần sức mạnh, không thể trách đệ được.” Sau đó, nó gật gù nói tiếp: “Ừm, Nhị sư huynh của đệ dùng thuốc nâng cảnh giới, còn đao thuật ấy à... Hôm nay hình như là lần thứ năm cậu ta xách đao ra từ lúc quyết tâm luyện đao tới nay.”

Mặt Cố Thanh Sơn xạm lại.

Đây cũng gọi là Trúc Cơ cảnh sao?

Tiểu Lâu sư huynh, huynh tu hành thế nào vậy? Có thể bỏ chút tâm tư giống như học lục nghệ được không hả?

Một khắc sau, Tần Tiểu Lâu mặt mày bầm dập, trên mặt đầy oán niệm ngồi một bên, còn Cố Thanh Sơn cầm kiếm chậm rãi múa từng chiêu từng thức.

“Hóa ra sau khi đột phá, mình có thể dùng Địa kiếm đánh ra lực nặng sáu ngàn cân.” Hắn lầm bầm trong miệng.

Ngỗng trắng đứng cạnh, nói: “Đệ phải học cách dùng linh lực liên hệ với Địa kiếm, để kiếm hiểu suy nghĩ của đệ, cảm nhận được cảm xúc của đệ.”

“Vâng.” Cố Thanh Sơn đáp rồi múa Địa kiếm, liên tục luyện kiếm chiêu.

Mỗi lần hắn múa trường kiếm, ký ức dùng kiếm lại thức tỉnh một chút. Kiếm của hắn múa càng nhanh, cảm ngộ và nhận thức về kiếm đạo cũng càng nhớ lại nhanh hơn.

Lúc này, Cố Thanh Sơn thật sự mạnh lên nhanh chóng.

Trong kiếp trước, hắn luyện kiếm bảy năm, luyện như điên như ma, đến cuối cùng trong lòng chỉ có mỗi kiếm.

Một ngày nọ, hắn tác chiến ở tiền tuyến đột nhiên nhìn thấy trận chiến của Bi Ngưỡng đại sư một trong Tam thánh đấu với Yêu thánh. Mặc dù yêu ma có đủ các thủ đoạn nhưng Bi Ngưỡng đại sư chỉ có một chiêu nghênh địch.

Cố Thanh Sơn nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên ngộ ra hư thực hữu vô của kiếm chiêu.

Tất cả kiếm quyết cuối cùng chẳng qua đều là biến hóa lực độ và chiêu thức.

Hắn lĩnh ngộ kiếm ý thực sự thuộc về riêng mình.

Từ đó, Cố Thanh Sơn mới dần dần nổi bật, từng bước từng bước trèo lên đỉnh cao, trở thành một vị Kiếm Tiên.

Kiếp này, cùng với sự thức tỉnh của kiếm quyết, tiến cảnh của Cố Thanh Sơn có thể dùng từ “tiến triển cực nhanh” để hình dung.

Ngỗng trắng nhìn nhìn, bỗng nhiên híp mắt lại, khẽ lẩm bẩm: “Kiếm thuật tiến bộ rất nhanh, hơi giống thiên phú của Tần Tiểu Lâu trong lục nghệ. Xem ra đúng là một hạt giống sinh ra để dùng kiếm.”

Đến giữa trưa, cuối cùng Tần Tiểu Lâu không nhịn được nữa lại nhảy ra đòi so chiêu với Cố Thanh Sơn.

Thân là sư huynh, thua trong tay sư đệ đúng là quá mất mặt. Huống hồ Cố Thanh Sơn vừa mới tiến vào Trúc Cơ, cảnh giới thấp hơn hắn ta một bậc, nếu hắn ta không đánh lại thì mặt mũi còn để đâu cho vừa.

Hai người so vài chiêu, một kiếm nhẹ nhàng của Cố Thanh Sơn đánh bay trường đao của Tần Tiểu Lâu. Tần Tiểu Lâu giật mình, cười to ba tiếng, lại thở dài ba tiếng rồi mới đi nhặt trường đao.

Ngỗng trắng ngạc nhiên nói: “Vừa rồi đệ cười cái gì?”

“Ta cười là...” Tần Tiểu Lâu nói: “Trong Tông môn chúng ta, huynh là một con ngỗng, ta không thích tu hành, Tú Tú còn nhỏ, lần này có tam sư đệ là kiếm tu, cuối cùng đã có người giữ thể diện cho Tông môn rồi.”

Ngỗng trắng lại hỏi: “Vậy đệ thở dài cái gì?”

Tần Tiểu Lâu nhấc đao đi đến trước mặt ngỗng trắng, nói: “Đại sư huynh, huynh có nhớ huynh từng đưa cho ta một quyển đao phổ tuyệt thế không?”

“Ừ.” Ngỗng trắng nói.

“Không biết ta ném đi đâu mất rồi, huynh có thể cho ta một quyển nữa không?” Tần Tiểu Lâu nói.

“Đệ còn muốn sao? Muốn làm gì?” Ngỗng trắng hỏi.

“Tu hành.” Tần Tiểu Lâu đáp.

Ngỗng trắng trừng to mắt, hơi khó tin. Một lúc sau, không biết nó lấy đâu ra một thẻ ngọc đưa sang.

Tần Tiểu Lâu nhận lấy, nói: “Ta thua Thanh Sơn không quan trọng, nhưng giờ đã có Thanh Sơn, nếu ta còn cả ngày lười biếng, tương lai người khác vừa nhìn là đã có thể thấy tu vi của đệ ấy cao hơn ta. Thực ra tu vi đệ ấy cao hơn ta cũng không quan trọng, nhưng nếu cứ như vậy thì chứng tỏ con mắt của sư tôn có vấn đề, chọn phải một đồ đệ bất tài như ta.”