Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1140: Đi Mà Quay Lại




Thời gian trôi qua quá lâu.

Chân tướng đã rất mơ hồ.

Thế nhưng trên sao Song Tử, Sơn Nữ là người duy nhất sử dụng được sức mạnh, có thể phóng ra kỹ năng Thần bí: “Gặp Lại Ngươi Lần Nữa”.

Trong hoàn cảnh này, kỹ năng Thần bí sẽ không bị chống cự, Chức mệnh giả cũng sẽ không nói dối.

Cho nên...

Chân tướng thoạt nhìn có vẻ khá rõ ràng, nhưng thật ra cũng chỉ là một đoạn cực ngắn trong thời đại đó.

Còn lại cả sự kiện vẫn rất mơ hồ.

Cố Thanh Sơn tự kiềm chế sự nóng nảy trong lòng, cố gắng duy trì tỉnh táo để có thể tiếp tục suy nghĩ.

“Thực ra ta... có một câu muốn nói với cô.” Hắn mở miệng nói.

“Cái gì?” Cô gái cao gầy hỏi.

“Cho tới giờ vẫn quên cảm tạ cô.”

Cô gái cao gầy kỳ quái nhìn hắn.

“Đúng vậy.” Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Ba đồng tiền có thể giúp ta không ngừng trở về thời đại Thượng Cổ, nhưng quá trình này thực sự quá mức nguy hiểm, đến nỗi ngay cả ta cũng hao tốn mấy lần cơ hội. Chẳng hạn, ta từng suýt nữa thì bị quái vật trong sương mù thời không ăn thịt, bị pháp tắc Thời Gian xóa bỏ ở Bách Hoa điện, thậm chí là trong lúc ta vô tri đối mặt với hồn của Hoàng Long...”

“Những lúc đó, nếu không có cô luôn ở cạnh quan tâm, kéo ta trở về tương lai trong nháy mắt trước khi ta chết, chỉ e ta cũng chết từ lâu rồi.”

Cô gái cao gầy không nói gì.

Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Ba đồng tiền chỉ có thể vượt qua thời không, chứ không thể khiến ta khởi tử hoàn sinh. Là cô đã thao túng đồng tiền, khiến ta trở về tương lai trước khi tử vong.”

“Cũng không phải như vậy.” Cô gái cao gầy nói: “Ngươi đánh giá thấp sức mạnh của ba đồng tiền rồi. Thật ra trước khi ngươi chết, ta phát động sức mạnh của đồng tiền, để thời gian đảo ngược đến thời khắc ngươi còn sống, sau đó kéo ngươi trở về.”

Cố Thanh Sơn bất ngờ ngẫm nghĩ.

Thao tác này... hình như đơn giản hơn một chút, không cần phải quá chính xác.

Cố Thanh Sơn ôm quyền nói: “Đa tạ, nếu không ta đã chết thật rồi.”

Trên mặt cô gái cao gầy lộ tia kỳ quái, nói: “Khi ngươi giết ta lúc đó, thái độ của ngươi không giống bây giờ.”

Cố Thanh Sơn thẳng thắn nói: “Cô mạnh hơn ta vô số lần, có vô số biện pháp có thể giết chết ta, mà ta chỉ có cơ hội tự vệ lần đó.”

“Ngươi nói với ta những lời vô nghĩa này, rốt cuộc là muốn thế nào?” Cô gái cao gầy hỏi.

Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói: “Cô trù tính lâu như vậy, rốt cuộc là muốn gì?”

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?”

“Bởi vì...”

Cố Thanh Sơn nâng song kiếm trong tay lên.

Thiên Địa song kiếm.

Song kiếm ở trong tay hắn.

Cô gái cao gầy thất thần nhìn hai thanh kiếm, lẩm bẩm nói: “Chủ thể của binh khí Vực Sâu vĩnh hằng, binh khí trấn ma dưới đáy Vực Sâu vô tận, người che chở diệt tuyệt, thanh kiếm rời bỏ vận mệnh, chìa khóa chư giới… Thiên và Địa...”

Ban nãy trong lúc giao thủ, nàng ta từng có ý định chụp lấy hai thanh kiếm này nhưng không thành công.

“Cô muốn đạt được hai binh khí này?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Ánh mắt cô gái cao gầy xoay chuyển, cười tự giễu nói: “Linh Hồn Tiêm Tiếu giả là quái vật Vực Sâu thực sự, nó là tồn tại mà ta căn bản không thể nào chiến thắng. Kẻ như vậy còn bị ngươi xử lý, cuối cùng hai thanh kiếm này rơi vào tay kẻ có thực lực yếu nhất, điều này đúng là một sự châm chọc đối với sức mạnh.”

“Không, ta không phải là kẻ thực lực yếu nhất.” Cố Thanh Sơn nói.

“Ồ? Sao lại nói thế?”

“Nếu Linh Hồn Tiêm Tiếu giả có thực lực như ta, ta cược là nó không đi được đến bước như ta.”

Cô gái cao gầy lặng lẽ suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu bày tỏ tán thành.

“Nhưng, trên đời này không có nếu như.” Cô gái cao gầy nói. “Ta thừa nhận ngươi đã phát huy thực lực của mình đến cực hạn, nhưng bây giờ trên sao Song Tử không có thuật pháp nào tựa như Song thể của Đất. Nếu ngươi không giao kiếm của ngươi ra, ta sẽ...”

Nàng ta ngừng nói.

Ông cụ chỉ đường lăng không bay tới, đáp xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn.

Xem ra vào giờ khắc này, ông cụ chỉ đường lựa chọn đứng cùng chiến tuyến với Cố Thanh Sơn.

Cô gái cao gầy nhíu mày.

Ông già này có thể sử dụng năng lực ở sao Song Tử nên cực kỳ khó giải quyết.

Quả thật, đối phương không giết chết được mình, nhưng nếu đối phương muốn mang Cố Thanh Sơn đi, mình căn bản không cách nào ngăn cản.

Đối phương chỉ cần mang theo Cố Thanh Sơn bay đi, thỉnh thoảng lại quẳng cho mình vài thuật pháp công kích cũng đủ để giúp hắn hóa giải nguy cơ.

“Lão tiên sinh, ta cũng ăn mì của ông, vì sao ông luôn che chở cho hắn?” Cô gái cao gầy hỏi.

Ông cụ chỉ đường trừng mắt nói với nàng ta: “Ăn của ta một tô mì, ta giúp hắn một lần là chuyện rất bình thường.”

“Ta cũng ăn của ông một tô mì.” Cô gái cao gầy nói

Ông cụ chỉ đường liền lộ vẻ khó xử.

Cô gái cao gầy quan sát vẻ mặt ông cụ chỉ đường, nói: “Ta có thể ăn thêm bát nữa, như vậy ngươi sẽ không quản chuyện của chúng ta nữa, đúng không?”

“Không, nguyên liệu nấu ăn hôm nay ta đã dùng hết rồi. Cô nhất định phải chờ đến ngày mai rồi chúng ta mới tính tiếp.” Ông cụ chỉ đường lắc đầu liên tục, nói.

Cô gái cao gầy nghe vậy, cảm thấy việc này vô cùng hoang đường.

Nhưng trong chuyện này lại chẳng có vấn đề gì, trên sao Song Tử thực sự có tồn tại ông cụ chỉ đường, hơn nữa rất nhiều thế giới đều lưu truyền chuyện xưa của ông ta.

Ban nãy thậm chí mình còn tận mắt nhìn thấy ông ta chỉ điểm cho một người.

Người kia thật sự tránh được tất cả nguy hiểm, truyền tống thành công đến thế giới Phi Tuyết gì đó.

Cô gái cao gầy suy tư, nói: “Nói cách khác, mỗi ngày ông có thể cung cấp số lượng đồ ăn có hạn. Chỉ cần ta giành ăn hết đồ ăn trước, vậy thì chưa chắc hắn đã có thể ăn được.”

“Đúng.”

“Ông cũng sẽ không còn thiên vị hắn.” Cô gái cao gầy tiến một bước nói.

“Cũng có thể hiểu như vậy.” Ông cụ chỉ đường nói.

“Vậy thì ta hiểu rồi.”

Cô gái cao gầy nhìn về phía Cố Thanh Sơn, kiềm chế lại sát ý trên người: “Nể tình ta cũng ăn một bát mì của ông, ta thỉnh cầu ông hôm nay đừng nói hắn biết cách thức để hắn có thể đi đến thế giới mà mình muốn.”

Ông cụ chỉ đường chần chờ nói: “Có thể, nhưng một lát nữa ta sẽ rời khỏi đây, còn chuyện ngày mai...”

“Chuyện ngày mai, ngày mai lại nói.” Cô gái cao gầy nói.

Hôm nay không được, ông cụ này hôm nay sẽ giúp hắn.

Ngày mai...

Chỉ cần ngày mai ta đoạt trước...

Cô gái cao gầy xoay người, chuẩn bị rời đi.

“Chậm đã!” Cố Thanh Sơn quát.

Cô gái cao gầy dừng lại, ánh mắt lạnh buốt nhìn qua hắn.

“Ở thời đại Viễn Cổ, rõ ràng cô cũng có ba đồng tiền, nếu muốn thực hiện chuyện gì cứ trực tiếp đi làm là được, vì sao còn muốn chiếm đoạt binh khí Vực Sâu vĩnh hằng kia?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Đây là chuyện của ta, tại sao phải nói cho ngươi biết?” Cô gái cao gầy lãnh đạm nói.

“Bởi vì ta có Thiên Địa song kiếm, nếu cô có chuyện gì cần hỗ trợ, nể tình cô đã cứu ta trong dòng chảy thời không hỗn loạn, ta bằng lòng giúp cô đi thực hiện.” Cố Thanh Sơn nói.

Cô gái cao gầy nhìn về phía hắn giống nhìn quái vật.

Cố Thanh Sơn gật gật đầu, khẳng định lại lần nữa: “Không có đồng tiền của cô, ta không cách nào cứu được Địa kiếm, cũng không thể còn sống trở về.”

Cô gái khinh thường nói: “Ta đây chẳng qua vì muốn ngươi dẫn ta đi lấy kiếm.”

Cố Thanh Sơn nói: “Mặc kệ cô xuất phát từ mục đích gì cũng không thể thay đổi sự thật cô đã cứu ta.”

Cô gái cao gầy trào phúng nói: “Ngươi muốn báo đáp sao? Vậy giao Thiên Địa Song Kiếm cho ta.”

“Kiếm của ta không thể cho cô, nhưng ta có thể dùng bọn chúng giúp cô.” Cố Thanh Sơn trầm giọng nói.

Cô gái cao gầy rơi vào trầm mặc.

Nàng ta một lần nữa dò xét Cố Thanh Sơn.

“Con người ngươi... thật sự kỳ quái...” Nàng ta lẩm bẩm nói.

“Không phải ta kỳ quái, mà là sau khi cẩn thận suy nghĩ, ta phát hiện ra mình vẫn luôn dựa vào thuật pháp và đồng tiền của cô. Nhờ vậy ta mới dần đi tới cuối cùng, cướp được Thiên Địa song kiếm.”

Cố Thanh Sơn thành khẩn nói: “Cô cũng không thật sự giết ta, cũng không cướp kiếm mà ngược lại còn bị ta cắt thành từng sợi, ném vào trong vô số đoạn ngắn của thế giới song song.”

“Kết quả là, cô giúp ta nhiều như vậy, cuối cùng ngay cả một sợi lông của ta cũng không bị thương gì. Nói thật, giữa ta và cô cũng chẳng phải ân oán gì.”