Cô tiếp tục đi vào bên trong.
Mấy người kia vốn đang cúi đầu chơi bài, lúc này nhận ra được đối phương không hề rời đi, không khỏi ngẩng đầu lên.
"Ấy..."
"Là cô ta."
"Hoá ra là vị nữ sĩ kia."
Bọn họ chợt nhớ tới một người.
Trên sao Song Tử có một vị nữ sĩ được người đời tôn kính, cô sống bằng cách giết hại, thực lực lớn mạnh khiến người ta kinh sợ, mỗi một người có ý đồ giết cô đều đã chết, mọi người tôn kính sức mạnh và thủ đoạn của cô, nên nguyện ý chết vì cô.
Cô gái trước mặt này chính là người đó!
Mấy người kia vội vàng đứng lên, cùng nhau hành lễ nói: "Nữ sĩ tôn kính, cô tới đây có gì dặn dò sao?"
Cô gái không trả lời.
Cô đi thẳng vào bên trong, không để ý đến bất kỳ ánh mắt cùng lời hỏi thăm của người nào, kiểm tra mỗi một căn phòng một lượt.
Không có Cố Thanh Sơn.
Hắn không ở nơi này.
Cô gái đứng ở trong hành lang, rơi vào im lặng.
Một ma quái hai đầu cao ba mét bò đến bên chân cô, lấy lòng nói: "Nữ sĩ, cô có gì sai bảo? Hoặc là, cô muốn giết ai? Tôi nguyện ý dốc sức vì cô."
Mọi người cung kính chờ ở bên cạnh, nín thở, không cả dám thở mạnh.
Mặc dù ở trên tinh cầu này, mọi người đều mất đi sức mạnh siêu phàm, nhưng một vài người có sức mạnh khủng khiếp, chỉ cần dựa vào sức mạnh ẩn chứa trong mình đã có thể nắm tất cả trong tay.
Lúc này cô gái mới mở miệng hỏi: "Trong các ngươi, gần đây có ai mới tới không?"
Mọi người chần chừ, ánh mắt hạ xuống dưới chân cô gái.
Con ma quái khổng lồ kia đang nằm ở bên chân cô ta, lấy lòng nói: “Nữ sĩ, tôi vừa mới tới đây.”
"Vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Xem ra chúng ta thật đúng là có duyên..."
Cô gái vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu dữ tợn mà xấu xí của ma quái.
Bàn tay cô bỗng nhiên xuyên qua hộp sọ của nó, giống như xuyên thấu một tầng giấy mỏng vậy... hoàn toàn đưa vào bên trong đầu của nó.
Nhìn dáng vẻ hời hợt kia của cô, làm chuyện này không hề phí nhiều sức.
Cơ thể ma quái run lên, bất động tại chỗ.
Cô gái chờ thêm một hồi.
Ma quái không hề có bất kì thay đổi nào.
"Xem ra không phải Chúng Sinh Đồng Điệu Huyền Bí..."
Cô gái rút tay ra khỏi cái đầu toàn óc, thất vọng lẩm bẩm.
"Cố Thanh Sơn, những con át chủ bài kia của ngươi ta đều biết, ngươi đừng mong được sống sót rời đi!"
Cô gái cao gầy yêu dã động lòng người ở bên trong căn nhà xây bằng gạch đỏ, suy nghĩ về hướng đi của người nọ.
Mà hiện giờ người đó lại ở giữa suối nước trong rừng núi đối diện với căn nhà, cởi giày, ngâm hai chân vào trong suối, cảm nhận hơi lạnh bên trong.
Sơn Nữ thấy dáng vẻ bình thản của công tử, trong lòng suy trước tính sau, chần chờ muốn nói ra lo âu của mình.
Lúc này một trận gió núi thổi tới, xen lẫn chút mùi bùn đất tươi mới sau cơn mưa. Ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy rừng tùng trên sườn núi đối diện đang không ngừng nghiêng ngả trong gió. Ở giữa đám bụi mù, lá cây khô vàng cuốn lên đầy trời, bay qua lưng chừng núi lên giữa không trung, sau đó dần dần biến mất không thấy nữa.
Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn cảnh này, dường như nhớ lại ký ức xa xưa nào đó, nhất thời không nói gì.
Lượng kiếp sắp tới gần, trong lòng hắn đã có cảm ứng.
Giờ phút này, tất cả những tháng năm tu đạo luôn tự động hiện lên trước mắt, khiến hắn rơi vào trong gút mắc của đủ loại cảm xúc.
Hắn cứ luôn chìm đắm vào đủ loại suy nghĩ và cảm ngộ, suy tư làm thế nào để có thể thoát ra.
Đợi đến lúc ngộ đạo, Lượng kiếp sẽ lập tức kéo đến.
Lúc này, màn đêm dần dần bao phủ.
Khe suối yên tĩnh.
Trăng sáng như sương, thiếu niên như họa.
Sơn Nữ lẳng lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng hắn, dần dần hiểu ra.
Trong lúc công tử đánh cờ với quái vật Vực Sâu còn tranh thủ thời gian lặng lẽ tích tụ sức mạnh để tiến giai.
Lúc này tốt nhất không nên quấy rầy hắn.
Sơn Nữ thở dài, đi tới ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn, đặt đôi chân ngọc trắng nõn thon dài vào bên trong dòng suối.
Chuyện khi trước đều bị ngăn cách ra, cô cứ như vậy ở bên cạnh bảo vệ hắn, từ thời khắc này cho tới vĩnh hằng.
… Mặc kệ sau này xảy ra chuyện gì, gặp phải khốn cảnh như thế nào, cô sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
Đêm về khuya.
Cố Thanh Sơn tỉnh lại từ trong ký ức hỗn loạn.
Lúc này hắn mới phát hiện Sơn Nữ vẫn luôn ở bên cạnh mình.
“Đói không?”
“Không đói, nhưng công tử nấu gì ăn cũng ngon, tôi muốn ăn.”
“Vậy chúng ta ăn gì đó trước, sau đó đi giết cô ta.”
“Nghe công tử.”
…
Trong căn nhà xây bằng gạch đỏ.
Cô gái cao gầy khẽ liếm máu trên ngón tay, đến tận khi cô cảm thấy ngón tay mình hoàn toàn sạch sẽ mới hờ hững nói: “Kẻ tiếp theo.”
Một gã đàn ông trên đầu có một chiếc sừng nơm nớp lo sợ bước tới, cười nói: “Nữ sĩ, tôi đã sống ở thế giới này hơn mười năm, mọi người ở đây có thể chứng minh điều này.”
Một mảnh yên tĩnh.
Mùi máu tanh nồng dần dần tràn ngập khắp hành lang.
Người đàn ông nhìn xung quanh một vòng, không khỏi cười khổ ra tiếng.
Cô gái cao gầy nhìn thấy hắn, hơi hoang mang nói: “Ở lại trong thế giới này sẽ mất đi tất cả năng lực, hơn nữa chỉ có thể sống cuộc sống quanh quẩn trong nhà như ở trong lồng sắt, hoặc là nhất định phải ở gần nước… Chẳng khác nào đang ngồi tù, vì sao ngươi lại nguyện sống ở đây lâu như vậy?”
Người đàn ông đáp: “Bởi vì tận thế, thưa nữ sĩ. Tận thế càn quét qua tất cả thế giới, từ vòng xoáy thời không đến Vực Sâu Vĩnh Hằng, từ chín trăm triệu tầng thế giới đến bãi tha ma tận thế, dù là tồn tại có mạnh đến thế nào cũng không thể không quan tâm. Mà sao Song Tử này là vùng đất cấm trong bốn Thánh Trụ, nhất định là một trong những thế giới bị diệt vong cuối cùng.”
Cô gái cao gầy trầm mặc một lát, nói: “Ngươi chỉ cần nhận một kích của ta.”
Người đàn ông mừng rỡ nói: “Cảm ơn nữ sĩ đã khoan dung.”
Hắn ta triển khai tư thế tại chỗ, điều chỉnh hô hấp, hai tay bày ra tư thái phòng ngự.
Tuy bị phong ấn hết tất cả năng lực, nhưng lúc hắn ta bày ra tư thế này, khí chất cả người lập tức thay đổi.
Nếu nói lúc trước hắn ta chính là một kẻ sợ chết, vậy giờ phút này hắn ta đột nhiên hóa thân thành tuyệt thế cường giả quyền trấn tinh hà.
Cô gái cao gầy thoáng nhìn qua, khen: “Võ đạo à? Khiến thức cơ bản của ngươi vô cùng vững chắc, ta cảm giác được một cỗ ý cảnh mênh mông… Vì sao một nhân vật như ngươi lại cam nguyện sống trong hoàn cảnh này?”
Người đàn ông không nói gì.
Cô gái cao gầy chậm rãi đứng lên, giọng nói biến lạnh: “Trả lời câu hỏi của ta, hoặc là chết.”
Người đàn ông cố chấp, vẫn giữ im lặng.
Chức nghiệp giả Vực Sâu nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nở nụ cười đứng lên.
Nàng ta bước nhanh tới, bàn tay nho nhỏ nắm chặt thành quyền, đánh về phía người đàn ông.
Người đàn ông phát ra tiếng gầm giận dữ, hai tay đồng thời đón nhận…
Oành!!!
Hắn ta bay ra ngoài như một viên đạn pháo, đụng vào bức tường cuối hành lang, miệng phun máu.
Chức mệnh giả Vực Sâu thu lại nắm tay, cảm thấy không thú vị nói: “Võ ý suy sút như vậy…”
“Hóa ra là một phế vật bị chuyện xưa đánh bại, cho dù ngươi còn sống cũng chẳng khác gì đã chết.”
“Ngươi không phải người ta muốn tìm.”
Nàng ta nhón hai chân, cẩn thận đi ra ngoài cửa, để tránh thi thể và vết máu ven đường làm dơ quần áo mình.
Trong cả ngôi nhà được xây từ gạch đỏ, ngoại trừ người đàn ông vừa rồi, tất cả những người khác đều bị giết sạch không chừa một ai.
Người đàn ông kia quỳ dưới đất, trong mắt lộ ra vẻ thống khổ, đột nhiên không kiềm chế được mà quát lên: “Tận thế sẽ phá hủy tất cả những thứ cô quý trọng, cô nói những lời xem thường tôi là vì cô còn chưa gặp được những chuyện có thể thật sự khiến cô thống khổ.”
Cô gái cao gầy đưa tay ra, đang muốn cầm nắm tay mở cửa, nghe xong những lời này đột nhiên dừng lại.
Trong mắt nàng ta dường như có cảm xúc nào đó chợt lóe qua.
Một giây sau, cô gái biến mất.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng ta lại xuất hiện ở trước cửa.
“Ta có thể không thèm để tâm đến một phế vật, nhưng ngươi phải hiểu, dù là lúc nào, đàn ông quát mắng phụ nữ đều là không đúng.” Nàng ta giơ đầu của người đàn ông kia lên trước mặt mình, nghiêm túc nói.