Một ánh sáng màu vàng bao lấy Cố Thanh Sơn, trong nháy mắt biến mất khỏi thời đại này.
Thiên giới nguyên thủy rơi vào sự tĩnh mịch thật sự.
Ai cũng không biết, sẽ còn có người nào đến thế giới này nữa.
Bên kia.
Cố Thanh Sơn không ngừng tiến về phía trước ở trong sương mù vô tận.
Đồng tiền kia phát ra âm thanh đinh đinh đông đông vui thích, toả ra kim quang trước mặt hắn, đưa hắn không ngừng bay về phía trước.
Phía dưới của sương mù trong thời không, một dòng ánh sáng không ngừng chuyển động.
Đây là dòng sông thời gian, vĩnh viễn đứng im bất động.
Chỉ có những sinh mệnh ở bên trên dòng sông dài không ngừng tiến về phía trước, đi đến điểm cuối của mình ở một khúc nào đó trong dòng sông.
Giờ phút này Cố Thanh Sơn đang bay về phía trước với tốc độ vượt qua tất cả sinh mệnh.
Trong dòng sông thời gian, thỉnh thoảng có một vài quái vật to lớn đột nhiên nhảy tới, há to miệng, nuốt sống những tồn tại kì lạ trong lớp sương mù bao phủ trên sông.
Mỗi một lần Cố Thanh Sơn đều có thể may mắn thoát khỏi cái cắn nuốt của đám quái vật kia.
Mà những quái vật đến từ dòng sông thười gian này không phải lúc nào cũng thắng.
Có một lần, Cố Thanh Sơn rõ ràng nhìn thấy một yêu tinh nhỏ bé rút ra côn ngắn, gõ về phía quái vật một cái.
Quái vật lập tức biến mất!
Quái vật thuộc về dòng sông, cứ như vậy bị giết chết hoặc là bị biến thành thứ gì đó như bánh ngọt.
Bởi vì tiểu yêu tinh đang nắm một khối bánh ngọt, ăn từng miếng lớn.
Hình ảnh như vậy chợt lóe lên.
Cố Thanh Sơn không khỏi xúc động, mình thật là may mắn, lại có thể chính mắt nhìn thấy yêu tinh.
Năm đó chân của Barry bị thương, Mèo Nhỏ là pháp sư thuật pháp không gian vì giúp hắn ta chữa thương, tự mình đi tìm vương quốc yêu tinh, nhưng vẫn luôn không tìm được.
Đến cuối cùng được chú bướm nhỏ tặng cho một yêu tinh trong suốt, mới chữa khỏi cái chân bị thương của.
Người người đều biết đến tồn tại của yêu tinh, nhưng cho tới bây giờ vẫn không có ai biết vương quốc yêu tinh rốt cuộc ở đâu.
Những chuyện cũ này thoáng qua trong đầu Cố Thanh Sơn.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết đến nơi nào, Cố Thanh Sơn cứ bay về phía trước, cho đến khi sương mù bốn phía không tản đi nữa, hắn cũng sẽ không di chuyển dọc theo dòng sông thời gian nữa.
Hắn ý thức được mình đã đến tương lai.
Đinh đinh đinh đinh đinh đinh!
Đang đang đang đang đang đang!
Đồng tiền màu vàng phát ra âm thanh lo lắng.
Đồng tiền đưa Cố Thanh Sơn di chuyển dọc theo dòng sông thời gian, nhưng lại không hạ xuống.
Cố Thanh Sơn cũng chỉ quanh quẩn theo đồng tiền màu vàng.
Ban đầu, hắn cảm thấy rất lạ.
Dần dần Cố Thanh Sơn trở nên đông cứng.
Tiền vàng có may mắn chân thật.
Nhưng nó vẫn luôn không chịu tiến vào một thời điểm nào đó.
Chuyện này nghĩa là sao?
Trong lòng Cố Thanh Sơn dâng lên cảm giác ớn lạnh, không nhịn được lên tiếng nói: "Không có chỗ để hạ xuống sao?"
"Đinh đông!" Đồng tiền màu vàng phát ra âm thanh xác định.
Cố Thanh Sơn bắt đầu căng thẳng.
Thuật may mắn chân thật bảo đảm cho an toàn của mình, nhưng đồng tiền màu vàng đã được kích hoạt thuật pháp này lại hoàn toàn không thể hạ xuống.
Chẳng lẽ phần tương lai thuộc về mình, tất cả đều là kết cục phải chết?
Một lát sau, đồng tiền màu vàng vẫn không tìm được chỗ để Cố Thanh Sơn có thể đi xuống.
Thời gian đã kéo dài rất lâu.
Đồng tiền màu vàng dứt khoát rơi xuống tay Cố Thanh Sơn, toả ra kết nối tâm linh với hắn.
“Lần này thuật may mắn chân thực có thể chịu đựng đường đi qua mấy chục ngàn năm, đã gần như kiệt sức rồi”
Đây chính là ý nghĩ mà đồng tiền màu vàng truyền đạt.
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn xuống dòng sông thời gian đang phát ra ánh sáng.
Nước sông lẳng lặng không tiếng động, phản chiếu đoạn ánh sáng của vô số thế giới.
Đột nhiên, một quái vật thời gian khổng lồ nhô lên từ trong sông, lướt qua Cố Thanh Sơn bay đi, cắn một nhát vào sự tồn tại vô hình nào đó, rồi lại rơi xuống dòng sông thời gian.
Chỉ kém chút nữa, nó đã cắn vào Cố Thanh Sơn.
Ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Cố Thanh Sơn, hắn lại hỏi: "Thuật may mắn còn có thể chống đỡ bao lâu nữa?"
Đồng tiền lại truyền ý nghĩa đến: "Ba phút."
"Cố gắng lên, tìm tiếp đi." Cố Thanh Sơn khích lệ nói.
"Được."
Đồng tiền màu vàng bay lên lần nữa, mang theo Cố Thanh Sơn lượn vòng quanh dòng sông thời gian.
Có nhiều lần, đồng tiền màu vàng gần như sắp đưa Cố Thanh Sơn xông vào một đoạn thời không, nhưng ngay giây cuối cùng, nó lại gắng gượng ngừng lại trên mặt sông của dòng sông thời gian, rồi bay lên giữa không trung, đưa mình và Cố Thanh Sơn chìm vào trong màn sương mù dày đặc.
Trong thời không đó cũng ẩn chứa cạm bẫy trí mạng!
Đồng tiền màu vàng tiếp tục quanh quẩn.
Một phút.
Hai phút.
Hai phút rưỡi!
Còn lại ba mươi giây cuối cùng!
Đồng tiền màu vàng quấn lấy Cố Thanh Sơn lượn một vòng, phát ra từng trận kêu gào.
Nó thật sự không tìm được chỗ có thể để Cố Thanh Sơn sống tiếp!
Thời gian tiếp tục trôi qua.
Mười giây cuối cùng!
Cố Thanh Sơn cắn răng, đột nhiên vươn tay ra, bắt lấy đồng tiền màu vàng, lập tức khởi động thuật pháp qua lại được gắn trên đó.
Vù
Ánh sáng vàng kim chợt lóe lên.
Đồng tiền mang theo hắn chuyển hướng khác, bay về phía bên bờ dòng sông thời gian.
Đó là thế giới của Đất thuộc về thời đại này.
Bầu trời tối đen.
Sấm nổi lên bốn phía.
Mưa như thác đổ trút nước xuống.
Thế giới như đại dương mênh mông, mưa lớn khắp nơi.
Một tia sáng phá vỡ bầu trời, chợt lóe lên trong màn đêm.
Cố Thanh Sơn bắt lấy đồng tiền màu vàng, cất nó vào trong ngực.
Hắn thuận theo nước mưa rơi xuống một khoảng, cho đến khi phát hiện không còn bất kì quy luật mang tính hạn chế nào xuất hiện nữa, lúc này mới lại bay lên bầu trời.
Tu vi và sức mạnh thuộc về mình, không hề bị trói buộc một chút nào.
Chuyện này hoàn toàn khác với thế giới của Đất.
Kì lạ, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Sau vụ việc ở thời xa xưa, tam ma vực sâu luôn ghi hận trong lòng, còn muốn cướp lấy song kiếm Thiên Địa, cho nên rất có thể đã chuẩn bị sẵn sàng ở tương lai, tạo ra một cạm bẫy cho hắn.
Đồng tiền màu vàng không muốn mang hắn tiến vào những thời không kia, đã chứng minh cho điều này.
Nhưng tại sao thế giới của Đất dường như cũng xảy ra thay đổi kì lạ nào đó?
Cố Thanh Sơn đưa hai tay ra, một bên cầm Thiên kiếm, một bên cầm Địa kiếm, kiếm Triều Âm và kiếm Lục giới Thần Sơn đồng thời hiện ra, bảo vệ hai bên hắn.
Một mình hắn xông vào màn mưa như trút nước bao trùm cả thế giới, đứng trên không trung, đánh giá tình hình xung quanh.
Mưa to làm tầm mắt nhoè đi.
Nhưng Thần Niệm lại dễ dàng phóng ra, quét ra bốn phương tám hướng.
Cả thế giới, ngoài mưa, thì không còn vật gì còn sống.
Cố Thanh Sơn không khỏi thầm kinh ngạc.
Hắn men theo phát hiện của Thần Niệm, rơi vào trong một đống đổ nát lớn.
Đứng tại chỗ một hồi.
Cố Thanh Sơn đột nhiên cao giọng nói: "Thưa ngài tôn kính, ngài có ở đây không?"
Lạch tạch lạch tạch lạch tạch.
Mưa trút xuống nền xi măng, phát ra âm thanh gần như sôi trào.
Đùng!
Sấm nổi lên.
Tia chớp chiếu sáng bầu trời đêm, lại rất nhanh bị bóng tối chiếm đoạt.
Không người trả lời.
Đồng tiền màu vàng trong tay phát ra từng âm thanh kêu gào.
Cố Thanh Sơn kéo chặt nón lá rộng vành hơn, bắt đầu đi qua đống đổ nát của một thành phố.
Cao ốc sụp đổ, trạm xe hoang tàn, cầu rỉ sắt loang lổ, trên quốc lộ cỏ dại mọc um tùm.
Đi thêm lát nữa.
Ngoài đổ nát, chỉ còn lại đổ nát, hoàn toàn không thấy bất kì sinh mạng nào.
Cố Thanh Sơn dừng bước.
Hắn đi tới một bên quốc lộ, đưa tay đẩy ra một mặt tường sụp đổ, vén lên vô số đồ vật linh tinh.
Một đồ vật khổng lồ tàn tạ nằm im đó bất động, rất nhanh đã bị nước mưa ngấm ướt.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm đối phương, ngốc lăng tại chỗ.
Tia chớp lại xé rách bầu trời, trong nháy mắt chiếu sáng cảnh tượng này.
Thành phố hoang tàn không người.
Người kiếm tu đội nón rộng vành màu đen.
Các chiến giáp cơ động bị phá huỷ.
Đây giống như một thế giới sau này tận thế.
Cố Thanh Sơn thẫn thờ đứng tại chỗ, trong lòng suy đoán mọi chuyện.
Bỗng nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên trong lòng hắn.
Đinh!
[Giao diện làm việc của Chiến Thần đã được kích hoạt lại]