Cánh cửa kim loại khổng lồ của bảo khố truyền thừa của Thần tộc được đóng chặt, trên cửa có khắc rất nhiều chữ cổ phức tạp và huyền bí, chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng sẽ cảm thấy thần hồn bị chấn động nhẹ.
Bất kỳ một sự công kích nào đối với cánh cửa kim loại khổng lồ này đều sẽ kích hoạt các biện pháp đối phó ở trên đó.
“Ngươi không vào được đâu, mỗi một Thần vương chỉ có thể đi vào một lần thôi.” Lạc Băng Ly nói.
“Ta biết, nhưng cây quyền trượng này của ta đến từ thế giới song song, chưa từng chạm vào bảo khố ở đây.”
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào cánh cửa kim loại, tiếp tục nói: “Hơn nữa thử một lần cũng không mất gì.”
Tựa hồ như cảm ứng được sự xuất hiện của quyền trượng Thần vương, tất cả các chữ cổ trên cánh cửa kim loại khổng lồ sáng lên.
Chúng tạo thành một vòng xoáy xoay xung quanh tâm điểm của cánh cửa khổng lồ bằng kim loại,
Cố Thanh Sơn giơ quyền trượng Thần vương lên, cắm nó vào trong lỗ đen ở chính giữa tất cả các chữ cổ.
Chỉ một thoáng, một vệt sáng từ trên cánh cửa kim loại khổng lồ tỏa xuống, chiếu lên trên người Cố Thanh Sơn.
Cả người hắn biến mất trước cánh cửa kim loại khổng lồ.
Lạc Băng Ly và Sơn Nữ nhìn nhau.
“Hắn đang làm gì vậy?” Lạc Băng Ly hỏi.
“Tôi không rõ, sắp đến trận quyết chiến, có lẽ công tử có tính toán riêng, hãy kiên nhẫn đợi đi.” Sơn Nữ nói.
Các nàng đợi một hồi lâu, Cố Thanh Sơn mới xuất hiện trở lại.
Trên cánh tay của hắn có gắn một cánh tay robot với chi chít xúc tu dài mỏng, nhìn sởn cả gai ốc.
Sơn Nữ sợ hết hồn, không nhịn được liền hỏi: “Công tử?”
“Không sao, là một công cụ nhỏ thôi.”
Cố Thanh Sơn nói xong, liền cẩn thận thu hồi cánh tay robot đó lại.
Nhìn hắn có chút mỏi mệt, nhưng đôi mắt thì lại phát sáng.
Bây giờ phải đi lấy Thiên kiếm!
Ánh mắt của hắn quét qua mấy người khác.
Lạc Băng Ly.
Tiểu Tịch đang ngủ say.
Cùng với Sơn Nữ đã hóa thành Thần băng sương và giá rét.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Lạc Băng Ly trước: “Bây giờ ta muốn đến thời khắc đó, cô có thể đi không?”
Thời khắc thật sự đó đã bị ngăn cách ở bên ngoài dòng thời gian, tạo thành một hoang đảo thời gian.
Một khi có hai Lạc Băng Ly xuất hiện trên hoang đảo thời gian, một trong số họ chắc chắn sẽ bị pháp tắc thời gian xóa bỏ.
Lạc Băng Ly nhìn hắn, đột nhiên nói: “Thật ra thì, ta là người đã ra khỏi thời khắc thật sự đó.”
Cố Thanh Sơn lập tức hỏi: “Tại sao cô lại có thể ra khỏi thời khắc thật sự đó?”
Lạc Băng Ly nói: “Ta là khí linh của món vũ khí kia, khi vũ khí vựa sâu kia bị đánh tan, theo lý mà nói ta cũng sẽ chết, nhưng vừa khéo việc rèn Thiên kiếm vẫn còn thiếu một bước.”
“Là vấn đề gì vậy?” Cố Thanh Sơn căng thẳng.
Hắn nhớ đến lúc mình ở trong mộng cảnh của Tạ Đạo Linh, đã từng nghe thấy các tu sĩ thời thượng cổ nói đến chuyện này:
“Thiên kiếm vẫn chưa được chế tạo thành công hoàn toàn, vẫn còn thiếu một khâu rèn quan trọng nữa.”
Lạc Băng Ly nói: “Thiên kiếm vẫn chưa sản sinh ra khí linh.”
“Tiên vương đồng ý với ta, chỉ cần ta đưa người tìm kiếm đến trước mặt hắn, hắn sẽ để ta bám lên Thiên kiếm, sống với tư cách là kiếm linh của Thiên kiếm.”
Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: “Vũ khí của Vực Sâu vĩnh hằng bị Tiên vương đánh tan, lẽ ra cô nên hận hắn ta.”
Lạc Băng Ly nhìn chằm chằm vào hắn: “Từ đầu đến cuối, ta đã được chứng kiến ngươi để cứu vũ khí của mình mà đã liều mạng như thế nào, ta cảm thấy chốn trở về này cũng không tệ.”
Cố Thanh Sơn ngây người.
Vẻ mặt của Lạc Băng Ly dần dần trở nên trang nghiêm:
“Thời khắc thật sự đó vẫn không ngừng lặp lại, Tiên vương đã suy diễn rất nhiều lần, cùng với mấy vị đại tu sĩ dày công thiết kế ra phương pháp lấy kiếm, có thể hoàn toàn tránh được Ma long vựa sâu và Linh hồn Tiêm tiếu giả.”
Cố Thanh Sơn nói: “Nói cách khác, ta chỉ cần dựa theo trình tự, cuối cùng cũng có thể lấy Thiên kiếm đi?”
“Đúng là như thế, bọn họ đã diễn luyện vô số lần, chính là vì thời khắc ngày hôm nay.” Lạc Băng Ly nói.
Cố Thanh Sơn lẩm bẩm: “Để tránh né Ma long Vực Sâu và Linh hồn Tiêm tiếu giả, nhất định bọn họ đã nghĩ đủ mọi cách.”
“Không sai.” Lạc Băng Ly nghiêm mặt nói: “Một khi ngươi bước vào thời khắc thật sự đó, Tiên vương sẽ giải trừ phần lớn thuật pháp thời gian, để tiện cho ngươi có thể lấy Thiên kiếm đi.”
“Đến lúc đó, mọi thứ sẽ không thể lặp lại nữa.”
“Nhớ kỹ, thời gian của ngươi có hạn, chỉ có một cơ hội mà thôi, Ma long Vực Sâu và Linh hồn Tiêm tiếu giả sẽ sớm có phản ứng lại.”
“Ta hiểu rồi.” Cả người Cố Thanh Sơn dần trở nên căng thẳng.
Không chỉ là thời khắc đó không thể lặp lại.
Mà hiện giờ hắn cũng không nằm trong thuật pháp nghịch lưu thời gian, chết rồi cũng không thể sống lại.
Huống chi, nếu như không lấy được Thiên kiếm, Địa kiếm chắc chắn sẽ ngã xuống.
“Các ngươi chưa từng thực hiện bất kỳ biện pháp diễn thử nào sao?” Cố Thanh Sơn không nhịn được liền hỏi.
“Việc quan trọng như vậy, đương nhiên là phải có sự chuẩn bị trước rồi.” Lạc Băng Ly nói: “Tiên vương đã thiết kế một bộ Quang Ảnh Hoan Ánh, giống y hệt khoảnh khắc thật sự đó, trước tiên ngươi phải nhìn thử, học cách lấy Thiên kiếm, đợi ngươi hoàn toàn hiểu được trình tự, chúng ta sẽ chính thức bắt đầu trong thời khắc thật sự.”
Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm nói: “Như vậy thì tốt.”
Lạc Băng Linh lấy ra một mảnh ngọc lấp linh quang, ném lên không trung.
Mảnh ngọc lập tức sáng lên, vút lên trời cao hóa thành quang ảnh.
Cố Thanh Sơn nhìn thấy những hình ảnh chiến đấu kịch liệt.
Các tu sĩ quên sống quên chết chiến đấu.
Nhân tộc từ từ toàn quân bị diệt.
Tất cả mọi người đều chết.
Cố Thanh Sơn không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Lúc này Lạc Băng Ly nói: “Khi thời khắc đó bắt đầu, Ma long Vực Sâu, Linh hồn Tiêm tiếu giả, chức mệnh giả Vực Sâu đều ở trung tâm của chiến trường, bọn chúng vây quanh Thiên kiếm, tranh giành lẫn nhau, công kích lẫn nhau.”
“Thời khắc cuối cùng, Tiên vương ý thức được rằng nhất định không thể giao vũ khí cho ba tên quái vật kinh khủng này.”
“Hắn ta sẽ khởi động sức mạnh trên vũ khí vĩnh hằng của Vực Sâu, tạo thành các mảnh bóng ma thời gian, và giấu nó đi trong một canh giờ.”
“Vào thời điểm đó, Thiên kiếm mới có được sự tự do từ binh khí kia.”
“Sau đó, Ma long Vực Sâu, Linh hồn Tiêm tiếu giả và chức mệnh giả Vực Sâu sẽ cùng tiến lên, cướp đoạt Thiên kiếm.”
“Ngươi nhất định phải lấy được Thiên kiếm trước khi thời khắc đó đến, để ta dung nhập vào trong đó.”
“Chỉ khi ta được dung nhập vào trong đó, Thiên kiếm mới thật sự được xem như là rèn xong, ngươi mới có thể phát động sức mạnh của ba đồng xu và đến tương lai.”
Cố Thanh Sơn vừa nghiêm túc lắng nghe, vừa quan sát quang ảnh.
Trên chiến trường là một đống hỗn độn, tất cả mọi người đều đã chết.
Điều này thực sự quá bi thảm.
“Chức mệnh giả Vực Sâu đã bị xóa bỏ rồi.” Cố Thanh Sơn lấy lại bình tĩnh, nói.
“Đúng vậy, nhưng Ma long Vực Sâu và Linh hồn Tiêm tiếu giả đều không phải là nhân vật mà chúng ta có thể đối phó.” Lạc Băng Ly hỏi.
“Sau khi chúng ta tiến vào thời khắc đó, chúng ta sẽ xuất hiện ở nơi nào?”
“Chúng ta sẽ xuất hiện ở sát biên giới của chiến trường, ngươi sẽ phải nghĩ cách đi đến vị trí trung tâm của chiến trường, đồng thời còn phải giấu được Ma long Vực Sâu và Linh hồn Tiêm tiếu giả, lấy Thiên kiếm đi.”
“Ta hiểu rồi.”
Ánh chiều tà tựa như máu.
Trên bầu trời cao thăm thẳm, những đám mây che lấp mọi thứ, khiến cho người ta không thể nhìn rõ được thứ ở trên đó.
Hai luồng năng lượng hào hùng va chạm ở trong tầng mây, giao chiến với nhau.
Lỗ thủng khổng lồ trên bầu trời rõ ràng là ảnh hưởng được tạo ra do bọn chúng đánh nhau.
Luồng không khí của cả thế giới giống như một vòng xoáy bị trút vào trong lỗ thủng đó.
Trên mặt đất, rất nhiều máu, bùn đất, phần tay chân bị gãy, các loại đồ vật như áo giáp bị sứt mẻ... chậm rãi bay lên, bay vào trong lỗ thủng bị phá vỡ đó.
Cuộc chiến của Nhân tộc và quái vật thời hoang cổ đã đi đến thời khắc cuối cùng.
- ----