"Làm chồng ngươi có ích gì?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Chức mệnh giả Vực Sâu hơi nghiêng đầu suy nghĩ, cười lên tươi rói: "Ừm, chỗ tốt là ta sẽ từng chút từng chút ăn sạch cơ thể ngươi, Vực Sâu hoá linh hồn ngươi, sau đó biến ngươi thành một nô lệ vĩnh hằng"
Ả ta cúi xuống bên tai Cố Thanh Sơn nhỏ giọng nói: "Đây chính là loại cao cấp nhất trong tất cả nô lệ của ta."
"Ta đoán ngươi cho ta vinh dự lớn như vậy, là có điều kiện." Cố Thanh Sơn nói.
"Đúng, chàng trai thông minh" Chức mệnh giả Vực Sâu vuốt ve gương mặt Cố Thanh Sơn: "Ngươi đưa ta đi lấy Thiên kiếm về tay, thêm Địa kiếm của ngươi nữa, chúng ta có thể hoàn thành một món binh khí lẫy lừng, đây chính là chuyện ta muốn ngươi làm"
"Có thể, ta muốn thù lao." Cố Thanh Sơn nói.
"Ngươi muốn cái gì?"
"Ba đồng tiền kia, ngươi đưa ba đồng tiền kia cho ta, ta sẽ thay ngươi đi lấy Thiên kiếm."
Chức mệnh giả Vực Sâu cười lớn: "Đồng tiền? Ngươi vẫn còn muốn ba đồng tiền đó? Chẳng phải ngươi vẫn luôn sử dụng chúng sao?"
Cố Thanh Sơn sững lại.
Thì ra là như vậy.
Cái gì mà thẩm thấu thời không, căn bản không phải chuyện đó, mình từ tương lai đến đây, hoàn toàn là do ba đồng tiền ấy!
Một khi phát động ba đồng tiền, mình và chức mệnh giả sẽ tới thời xa xưa.
Có điều thực lực của chức mệnh giả vượt xa bất kì sự tồn tại nào ở thời viễn cổ, thậm chí ngay cả Nhân tộc ở thời xa xưa cũng không làm gì được ả ta.
Cho nên mình hoàn toàn không thể phát hiện ra ả.
"Ta còn nhớ muốn phát động ba đồng tiền này cần có ba loại tồn tại đặc biệt, hơn nữa Nhân tộc chỉ truyền lại ba đồng" Cố Thanh Sơn hỏi dò.
Chức mệnh giả Vực Sâu đáp lại đầy vẻ châm chọc: "Thời xa xưa, Nhân tộc các ngươi đã dùng không ít đồng tiền ở trong Vực Sâu, đúng là sinh mệnh mâu thuẫn, một mặt sợ hãi Vực Sâu, một mặt lại khát vọng sự vĩnh hằng, nào ngờ thế gian làm gì có sức mạnh nào lại không phải trả giá lớn?"
Cố Thanh Sơn thở dài, nói: "Nhân tộc là chủng tộc tràn đầy các loại mơ ước."
"Không phải như ngươi nói." Chức mệnh giả Vực Sâu từ từ đến gần, hai mắt nhìn thẳng vào Cố Thanh Sơn: "Nhân tộc là chủng tộc đầy tham lam."
Ở sau lưng ả ta, ba sự tồn tại đặc biệt hiện lên giữa không trung.
Một cái cây bị chặt.
Một cô gái đang nhắm mắt.
Còn có một người đàn ông bị vô số xích sắt trói lại, trên người không ngừng trào ra khí đen.
"Đây cũng là ba loại sức mạnh đến từ những người nào đó trong các ngươi, bọn họ âm thầm tiến hành trao đổi với Vực Sâu." Chức mệnh giả nói.
Cố Thanh Sơn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thấp giọng nói: "Tại sao phải như vậy?"
"Bởi vì sợ hãi, bọn họ không thể hiểu được Vực Sâu, không thể chiến thắng Vực Sâu, cho nên bọn họ sợ hãi, đương nhiên, hơn hết là vì khát vọng."
"Khát vọng?"
"Sinh mạng vô cùng khát vọng sự vĩnh hằng, không phải sao?" Chức mệnh giả nói.
Cố Thanh Sơn đáp: "Ta rất muốn biết kết quả của bọn họ."
Chức mệnh giả Vực Sâu suy nghĩ một hồi, khuôn mặt lả lơi hiện ra nụ cười động lòng.
Ả như đang nhớ lại chuyện gì thú vị, không khỏi dùng tay che miệng, tránh cho cười phô trương quá mức.
"Trước giờ Vực Sâu luôn kinh thường những sinh mệnh nhỏ bé quỳ rạp trước mặt nó để cầu xin, Vực Sâu đã vứt bỏ bọn họ."
Ả mang theo ý giễu cợt nói.
Trong điện thần vương.
Cuộc đối thoại giữa Cố Thanh Sơn và Chức mệnh giả Vực Sâu vẫn đang tiếp tục.
"Ta quả thực không hiểu, đã đến bước này rồi, tại sao ngươi vẫn còn cảnh giác với ta?" Chức mệnh giả Vực Sâu nói.
Cố Thanh Sơn nhìn ả, cười khổ nói: "Ta căn bản không đánh lại ngươi, cũng chẳng có chút địch ý nào, cho nên ngươi nghĩ nhiều rồi."
Chức mệnh giả Vực Sâu tràn đầy sát ý nói: "Không, từ lúc ta xuất hiện khi nãy, ngươi đã xoá sạch tất cả suy nghĩ trong đầu, cho tới bây giờ ta cũng không biết ngươi đang nghĩ gì"
"Đó là vì ta muốn giữ chút tôn nghiêm cuối cùng lại cho mình, cám ơn." Cố Thanh Sơn nói.
Hắn nói chậm lại, nhẹ giọng hỏi: "Hay là khi ngươi không biết ta đang nghĩ gì, ngươi cảm thấy không thể nào đánh thắng ta?"
Chức mệnh giả Vực Sâu sợ run lên, nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn hồi lâu, bỗng nhiên cất tiếng cười to:
"Ha ha ha ha ha, nhỏ bé hèn mọn như con kiến, lại dám tuyên chiến với ta?"
Cố Thanh Sơn mỉm cười, không nói gì.
Sát ý trên người Chức mệnh giả Vực Sâu đã hoàn toàn tan biến.
Cố Thanh Sơn khi còn sống, hoàn toàn không thể nào thoát khỏi bàn tay của ả; cho dù Cố Thanh Sơn chết, cũng sẽ sống lại bên cạnh ả lần nữa.
Đây là sức mạnh của ba đồng tiền!
Chỉ cần tiền vẫn ở trong tay mình, sẽ không xảy ra bất kì vấn đề gì hết.
Huống chi, quan trọng nhất chính là
Thực lực hai bên khác nhau một trời một vực.
Chức mệnh giả Vực Sâu vừa cười vừa lắc đầu: "Cố Thanh Sơn, ngươi biết rằng chỉ cần một ngón tay của ta là có thể giết chết ngươi."
Ả dùng ngón tay nhỏ dài chạm nhẹ vào trán Cố Thanh Sơn:
"Giống như vậy, chỉ cần thoáng dùng sức, thì não của ngươi sẽ đùng một tiếng nổ tung thành đống nát bấy."
Cố Thanh Sơn đồng ý nói: "Ta rất rõ sức mạnh của ngươi, ta cũng kính nể sức mạnh của ngươi."
Ánh mắt của hắn thoáng dừng lại trong hư không.
Ngay vừa rồi, một nhóm chữ nhỏ màu đỏ dần dần hiện ra hư không:
[Đã xác nhận được kiểu sinh mạng của Chức mệnh giả Vực Sâu, đang sửa đổi cấu tạo binh khí Ma thần, để thích ứng với trận chiến này.]
[Xin chú ý, việc này cần một chút thời gian, Trật Tự Ma Vương sẽ hoàn thành nhanh nhất có thể.]
[Ngoài ra, do ngài đã lựa chọn toàn lực tiến hoá Trật Tự, cho nên ngài không thể nào có được tất cả phương pháp chiến đấu của Ma Triều, trừ phi ngài tiến hoá Trật Tự thành giai đoạn Ma Vương Giáng Lâm, mới có thể kích hoạt phương thức chiến đấu với uy lực lớn của Trật Tự.]
[Xét thấy tính cấp bách của trận chiến, sau đây sẽ lập tức tuyến bố nhiệm vụ Ma Vương Giáng Lâm.]
[Mô tả nhiệm vụ: Đến từ tương lai, tiến vào thời khắc cuối cùng kết thúc hết thảy, Nhân tộcvà Vực Sâu cuối cùng ai thắng ai thua, tất cả mọi thứ điều do ngài đi chứng kiến hoặc thay đổi.]
[Mục tiêu nhiệm vụ: Tiến vào thời khắc chân thật bị ẩn giấu đó, tìm thấy Thiên kiếm.]
[Giải thưởng nhiệm vụ: Trật Tự sẽ tiến hóa lần nữa, Ma Vương sắp đến.]
Tất cả chữ nhỏ lóe một cái rồi biến mất.
Chức mệnh giả Vực Sâu nhìn về phía Lạc Băng Ly, ngón tay khẽ di chuyển.
Lạc Băng Ly bay lên, trong nháy mắt đã bị sợi tơ màu trắng đột nhiên xuất hiện quấn chặt lại.
"Cố Thanh Sơn, ngươi xem cô ta chính là khí linh của món binh khí Vực Sâu Vĩnh Hằng đó, bây giờ ngươi có Địa kiếm, ta có tất cả bộ phận cấu thành binh khí, chỉ cần lấy được Thiên kiếm là có thể hoàn thành binh khí!"
"Không phải ngươi muốn cứu sống Địa kiếm sao? Đây là cơ hội cuối cùng."
Cố Thanh Sơn nhìn Lạc Băng Ly trong tay ả, nhất thời không nói gì.
Hắn biết hoàn toàn không phải vậy.
Một binh khí, chỉ có thể có một khí linh.
Nếu như Địa kiếm và Thiên kiếm hợp làm một, vậy thì khí linh của Địa kiếm sẽ bị tiêu trừ.
Nhưng Cố Thanh Sơn không nghĩ về chuyện này thêm nữa.
Hắn để mình ở định cảnh minh tưởng, cả người hoàn toàn vô niệm.
Vô niệm, vô tư, vô tưởng, không cố chấp, đó chính là định cảnh.
Bởi vì hắn quả thật không nghĩ gì hết, cho nên Chức mệnh giả Vực Sâu không thể lấy được bất kì thông tin nào từ trong suy nghĩ của hắn.
Cố Thanh Sơn khống chế tư duy của mình, để nó sinh ra một suy nghĩ tới:
[Mình cũng muốn đến thời khắc chân thực cuối cùng trong lịch sử kia, nhưng chuyện này quả thực quá khó khăn, bởi vì ngay cả những sự tồn tại mạnh mẽ như Vực Sâu cũng không thể tìm được Thiên kiếm.]
Ngay lập tức, vẻ mặt của Chức mệnh giả Vực Sâu khẽ động.
Ả đã nghe được suy nghĩ trong lòng Cố Thanh.
Lúc này Cố Thanh Sơn mới mở miệng nói: "Ta cần biết lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không lỡ như không chuẩn bị đầy đủ, bỏ qua thời khắc kia, vậy coi như không còn cách nào vãn hồi nữa."
Trước tiên phải tìm hiểu tình hình, bất kể hắn phối hợp hay là chống đối, đây đều là suy nghĩ nên có khi đi tìm Thiên kiếm.
Chức mệnh giả Vực Sâu lộ ra vẻ hồi tưởng, nói: "Thật ra thì Bóng Chồng thời đại cũng không khó đối phó, thứ thật sự khó đối phó chính là chiêu Thời Khắc Vĩnh Hằng kia."
- ----