*Cô Chu = Cô giáo Chu
- ----
Ký ức về ngày hôm qua của Chu Đường rất mơ hồ, không nhớ rõ. Chu Đường có một biệt danh là vua quên, mỗi lần cô uống rượu đèu sẽ hồ ngôn loạn ngữ, nhưng đến ngày hôm sau đều vứt lên chín tầng mây, cho nên mấy hành động ngày hôm qua với Trần Kính cô đương nhiên sẽ không nhớ rõ. Chu Đường mở mắt, còn hơi buồn ngủ, cô cảm thấy mắt mình như bao phủ một lớp sương mù, xa vời không rõ, cô nằm nghiêng người, thấy Trần Kính ngồi ở mép giường, đọc sách, thanh âm rất nhỏ.
Chu Đường vẫn luôn cảm thấy Trần Kính là một lão già, nam nhân cứng ngắc. Không nghĩ tới, anh cũng sẽ lẳng lặng đọc sách.
Vì thế Chu Đường theo bản năng duỗi tay sờ tay Trần Kính. Trần Kính để chân trên giường, sức tay cô yếu, không đứng dậy được, cọ cọ, đụng đến đùi anh.
Trần Kính khép sách lại, ngũ quan tuấn lãng bị ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu đến càng thêm loá mắt, cằm lún phún vài cọng râu làm cả người anh thoạt nhìn càng hoang dã. Vì sao người nam nhân này hoang dã đến mức có cá tính như vậy nhỉ?
Thanh âm nam nhân khàn khàn, lại rất dễ nghe, giống như điện lưu, truyền vào tai Chu Đường, theo máu dung nhập vào trái tim, cô không khỏi nhắm mắt, hỏi.
“Không phải em nên ở nhà sao? Tô Triều Lộ và dì đâu?”
“Triều Lộ cùng me tôi đi ra ngoài, cô Chu không nhớ rõ? Tôi tốt tính giúp cô Chu nhớ lại.”
Hôm nay là thứ bảy, vốn dĩ Tô Triều Lộ muốn Trần Kính mang bé ra ngoài chơi, nhưng bị Đặng Vân ngăn cản, nói cậu nhỏ còn có chuyện quan trọng phải làm.
“Em không nhớ rõ.”
Thanh âm nữ nhân nghe thực vô tội, cô chớp chớp đôi mắt, không hề có ấn tượng, ngày hôm qua cô chỉ nhớ rõ chính mình uống say, sự tình còn lại hoàn toàn không có ấn tượng.
Trần Kính nhìn con ngươi thanh triệt của cô câu môi cười cười. Bỗng nhiên Chu Đường bị một đôi tay người bao quanh, cả người Trần Kính đè trên người cô, một bàn tay cầm tay Chu Đường để lên đỉnh đầu.
“Trần…… Trần Kính, anh làm gì! Không được chơi lưu manh!”
Thanh âm nữ nhân nức nở, bình thường Chu Đường cũng chỉ mạnh miệng, một khi đao thật làm thật thì cô thật sự hoang mang.
Trần Kính liếm môi cô, lại ngậm lấy, vừa cắn vừa mút, cố ý phát ra thanh âm.
“Giúp cô Chu nhớ lại đấy.”
Trên người nam nhân có hương sữa tắm nhàn nhạt, ngực anh cực như ván sắt nóng dựa vào Chu Đường, lòng bàn tay Chu Đường thấm đẫm mồ hôi, cô nuốt nuốt nước miếng.
“Ngày hôm qua em chơi lưu manh như vậy sao?”
Trần Kính sau khi liếm môi cô, cười tà khí, lộ ra hàm răng trắng.
"Ừm, cô Chu không chỉ nói thích tôi, còn nói muốn lấy thân báo đáp, lại còn muốn tôi làm em? CộCu đều không nhớ rõ sao? Nhưng tôi nhớ rõ lắm.”
Nam nhân nói xong, tay ác liệt mà thâm nhập vào phía dưới váy, vết chai mỏng trên ngón tay cọ xát làn da trơn mềm của nữ nhân.
Chu Đường không chút nào nghi ngờ chính mình có thể nói ra lời ngu ngốc như vậy, rốt cuộc cô mơ ước Trần Kính là sự thật.
Lúc cô còn đang tự hỏi, nam nhân tiến tới hôn môi cô.
“Xem ra cô Chu không biết, tôi không có hứng thú với người nhát gan.”
“Ai…… Ai nói em nhát gan, em chỉ có chút ngốc, ngày hôm qua em không làm ra chuyện gì khác người chứ?” . truyện teen hay
“Hừm? Cô Chu nói thử coi, chuyện thế nào mới là chuyện khác người?”
Chu Đường tròng mắt xoay chuyển.
“Ách, chính là loại chuyện này.”
“Có, cô Chu cưỡng hôn tôi, nói đi muốn phụ trách thế nào?”
Thời điểm Trần Kính nói lời này, dừng hai chân, đem hai chân Chu Đường để giữa hai chân mình, lông thô cứng cọ xát chân Chu Đường.
“Phụ trách? Theo đạo lý thì anh phải phụ trách mới đúng chứ? Em là một cô gái, bị thương chính là em mà."
Chu Đường đấm đấm ngực cứng như đá của Trần Kính.
“Trần Kính, anh thật không tốt!”
“Chu Đường, tôi không xe không phòng, một nghèo hai trắng tay, theo tôi phải chịu khổ. Em xác định em chịu được? Tôi ăn chút khổ không sao nhưng tôi nhất định không để nữ nhân chịu khổ.”
Trần Kính thu thu cảm xúc, ngữ khí đứng đắn phảng phất là đang nói chuyện quốc gia đại sự. Chu Đường sờ râu của anh, có chút ngứa tay, đáy mắt đều là mềm mại.
"Em mới không để bụng, em nói rồi. Tiền Chu Đường có rất nhiều, đồ của em chính là đồ của anh, quản áp lực của thế tục làm gì, em yêu anh, chỉ cần anh đáp lại.”
"Nguyên lai cô Chu là tiểu phú bà, Trần Kính tôi chắc là ăn bám được rồi?”
Anh khôi phục bộ dáng trêu đùa, ngày đó cùng Chu Dập nói xong Trần Kính liền cảm thấy bên thử một lần. Đoạn cảm tình này, người ngoài nhìn vào thì thấy anh ở trạng thái bị động, kỳ thật không phải. Anh vẫn luôn khống tiết tấu, từ khi cô tìm anh muốn thêm WeChat, anh lạt mềm buộc chặt, rồi giăng lưới bắt cá.
Thời điểm cô vì Tô Triều Lộ biện giải, khí tràng toàn bộ lan tỏa, tâm bao che cho con cái cùng anh không có gì khác biệt, anh là người thường, có thất tình lục dục, có dục vọng, cũng muốn trong sinh hoạt có người yêu thương, sinh hoạt này quá mức mệt mỏi, vậy sao không tự tìm niềm vui?
Sau khi thăm dò nội tâm, Trần Kính bắt đầu tiến công, lấy lý do cảm ơn cô chiếu cố Tô Triều Lộ, mời người tới nhà ăn cơm, thấy cô uống rượu cũng không ngăn cản. Trần Kính muốn nhìn một chút, sau khi uống rược nữ nhân này có bộ dáng gì, kết quả, Chu Đường say đến bất tỉnh nhân sự, cô lôi kéo không cho anh đi, ôm cổ anh, khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức anh có thể nghe được thanh âm của Chu Đường, Trần Kính lại một lần cảm thấy, nếu thua trong tay cô cũng đáng.
“Cho nên anh đồng ý cùng em ở bên nhau?”
Thanh âm Chu Đường mang theo tiếng thét chói tai, còn có điểm hưng phấn.
“Tiểu thư xấu, đừng đắc ý quá sớm, lời nói ngày hôm qua thật sự không nhớ rõ?”
“Em nói cái gì?”
“Em nói anh không được”
Trần Kính nói xong, cúi đầu cắn môi Chu Đường, lúc cắn có chút dùng sức, Chu Đường nức nở.
“Anh xác định em nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế?”
“Em cũng biết đại nghịch bất đạo à, chờ ngày anh làm em, cho em thấy có được hay không. Làm cho em không xuống được giường.”
Lần đầu tiên Chu Đường cảm thấy nam nhân này lòng dạ hẹp hòi như vậy. Chẳng qua là lúc say thì cô nói lung tung thôi sao, vậy mà Trần Kính mang thù đến giờ, câu chuyện này nói cho Chu Đường một đạo lý, tửu lượng không tốt không cần tùy tiện uống rượu, còn có không cần tùy tiện nói một người nam nhân phương diện kia không được.
[8/12/2020]
Chương sau ăn thịt rồi áaaaa