Chu Đường - Lộc Thời An

Chương 14: Vợ tôi




Cuối cùng Chu Đường bị làm đến mức không đi được, chỉ có thể để Trần Kính cõng về, cô nằm trên lưng Trần Kính, mơ màng sắp ngủ.

Trần Kính cười cô.

“Đời trước chắc anh thiếu nợ em, làm xong còn phải cõng em về.”

“Trần Kính, anh là đàn ông mà chỉ cõng em thì anh có thấy ngượng hay không?"

“Có gì mà ngượng? Anh nâng niu vợ nhỏ của mình nên anh liền cõng.”

Sau khi bọn họ ở bên nhau, mỗi lần Chu Đường đến nhà Trần Kính, nếu gặp hàng xóm gì đó, anh có thể tự hào nói với người ta rằng đây là vợ anh, thoạt nhìn hết sức kiêu ngạo.

“Trần Kính, em rất thích anh."

Chu Đường ôm cổ anh, đôi mắt mệt đến mức không mở ra được, nhưng vẫn mơ mơ màng màng mà nói những lời này.

Cô thật sự vô cùng thích anh, tuy rằng tính tình anh không tố, lại thích lừa dối người khác còn có chút chủ nghĩa gia trưởng nhưng có quan hệ gì đâu? Chu Đường vẫn là thực thích anh, hơn nữa loại thích này chỉ tăng chứ không giảm.

Trần Kính dừng bước chân, quay đầu hôn lên khóe môi nữ nhân. Anh cười nói.

“Bị anh chơi rồi thì chính là ngời của Trần Kính, không quan tâm em là thiên kim nhà ai.”

Anh từng hỏi qua Chu Dập về bối cảnh của Chu Đường, Chu Dập nói cô là người Bắc Kinh, bố cô có xí nghiệp nổi tiếng, trong nhà có rất nhiều tiền, Chu Đường tới nơi này làm việc hoàn toàn là vì cô cùng bố cãi nhau.

Trần Kính cũng biết kinh tế của hai người chênh lệch, nhưng Trần Kính anh không làm tiểu bạch kiểm bị nữ nhân bao dưỡng, anh sẽ không dùng một đồng một cắc nào của Chu Đường, cùng cô ở bên nhau chẳng qua là thực thích cô.

Cho nên, anh mới không quan tâm Chu Đường là kẻ có tiền nhà nào, đã ở đây thì cô chỉ là nữ nhân của Trần Kính.

Sau khi về khách sạn, anh đặt Chu Đường lên giường, đắp chăn cho Chu Đường rồi móc di động gọi điện cho người ta.

“Lão Lý, không phải anh nói bên kia sa trường có thể làm sao?”

“Anh em tốt, nghĩ kĩ muốn lên đây làm rồi sao?”

Người đầu dây bên kia có vẻ kinh ngạc.

“Này không phải là do có vợ sao, muốn kiếm nhiều tiền chút.”

“À, đây là tính toán kĩ rồi?”

“Ừ, đặt trong tim rồi, muốn kết hôn.”

Xưởng sửa xe của Trần Kính cũng có thể kiếm chút tiền, nhưng nếu muốn cho Chu Đường môtn căn phòng lớn thì là cái xưởng này không có khả năng, anh cần phải kiếm càng nhiều tiền thù mới có thể nắm chắc việc cưới cô về nhà.

Anh cúi xuống hôn môi cô, kéo chăn lên đem người ôm vào trong ngực.

Trần Kính nghĩ, cả đời này anh không có bản lĩnh gì, chỉ có gương mặt có thể khiến nữ nhân thích.

Tô Dương từng trêu ghẹo anh, nói:

"Anh Trần, anh không đi làm minh tinh điện ảnh thật đáng tiếc, hiện tại rất nhiều minh tinh điện ảnh đều là tiểu thịt tươi, có rất ít người rắn rỏi, nếu anh đi, bảo đảm có thể được chia một phần."

Hiện tại thật đúng thật là may mắn khi có một gương mặt đẹp, được cô gái nhỏ theo đuổi, sau khi cùng cô ở bên nhau, Trần Kính bắt đầu suy xét tương lai.

Chu Đường đối với anh mà nói, thật sự khác hẳn với những người bạn gái trước.

Nhóm Chu Đường ở thôn Hà gia chơi một hai ngày liền trở về, có đứa nhỏ ở bên người, Trần Kính cũng không dám làm càn, nhiều nhất chỉ hôn hôn.

Trên xe buýt có chỗ dành cho ba người, Tô Triều Lộ ngồi dựa vào cửa sổ, Chu Đường ngồi kẻ giữa, đứa nhỏ tối hôm qua quá hưng phấn, ngủ hơi trễ nên vừa lên xe liền mơ màng sắp ngủ.

Trần Kính cũng nhắm mắt dưỡng thần, Chu Đường nhìn dung nhan khi ngủ của anh, nhịn không được sờ sờ, mũi anh vừa cao lại vừa thẳng, lông mi rất dài, môi siêu gợi cảm.


Chu Đường nhìn nhìn, nhịn không được lại hoa si, cô móc di động ra, đối với gương mặt đẹp trai của Trần Kính chụp mỗi một góc độ.

“Chụp xong rồi?”

Thanh âm nam nhân vừa lười biếng lại vừa gợi cảm.

“Chụp…… Chụp xong rồi”

Cio cắn cắn môi, lỗ tai đều nóng lên, không dám nhìn Trần Kính.

Trần Kính nhéo cằm cô, quay đầu lại, cúi xuống hôn lên môi cô, anh nhẹ nhàng mút môi.

“Cho ít thù lao, cô giáo Chu không phiền chứ?”

Đầu lưỡi duỗi vào, hôn sâu.

Bên cạnh có đứa bé thấy hai người hôn môi, thấy rất mới lạ.

“Mẹ, có người đang hôn hôn.”

Thanh âm đứa bé không lớn không nhỏ, vừa vặn những người ở say đều có thể nghe được, liền cười khúc khích.

Mẹ của đứa bé nói.

“Ngượng ngùng quá, đứa nhỏ thích nói lung tung, bất quá tình cảm của hai người thật tốt!”

Chu Đường thẹn thùng đến mức muốn tìm cái hầm để chui vào, mặt cô đỏ bừng, đành phải lôi kéo áo khoác màu đen của Trần Kính để chui vào, hô hấp ấm áp thở từng đợt vào ngực Trần Kính.

“Vợ tôi quá xinh đẹp nên không nhịn được, hiện tại cô ấy còn đang thẹn thùng đây.”

Anh nhìn người nọ lễ phép cười.

Chu Đường bóp eo anh.

“Đừng nói lung tung, ai là vợ anh.”

“Không thích anh gọi là vợ hửm? Vậy gọi là thân ái nhé?”

Giọng hai người nhỏ, người ngoài nhìn vào thấy là ve vãn đánh yêu, liên tục cười nói, tình cảm thật tốt.