Nghe những lời mà Tả Bân vừa nói, Lãnh Di Tu vừa tức giận vừa khó hiểu.
Ông hừ lạnh một tiếng, không hề có chút sợ sệt khi đối diện với hắn cả.
- Cậu nói gì vậy hả? Lấy lại những gì của cậu? Đúng là ăn nói hàm hồ mà! Xích Bang chưa bao giờ là của cậu cả, cậu muốn tạo phản mà còn tự viết kịch bản cho hành động ăn cháo đá bát của mình?
Tất cả đều đã được Tả Bân lên kế hoạch sẵn từ trước rồi nên mọi nhận định của hắn đến thời điểm hiện tại chắc chắn không có gì có thể thay đổi nữa.
Hắn lau sạch sẽ khẩu súng trong tay, lại chỉ thẳng vào mặt của Lãnh Di Tu.
- Đại ca, tôi không muốn giết anh, dù tất cả những gì mà tôi đã trải qua đều do anh ban tặng.
Nhưng dù sao chúng ta cũng đã gọi nhau hai tiếng anh em suốt hai mươi năm rồi, tôi cũng không phải tiểu nhân bỉ ổi giống như anh.
Hắn thu lại khẩu súng lần nữa, cầm trên tay và đưa qua đưa lại trước mặt mà ngắm nghía như một món bảo vật.
- Đại ca, tôi cho anh ba giây để suy nghĩ, vị trí thủ lĩnh của Xích Bang, anh có giao lại cho tôi không? À, tôi không thích nghe anh nói không đâu.
Có toan tính kỹ lưỡng đến mức nào đi nữa thì Lãnh Di Tu cũng không ngờ được sẽ có chuyện ngày hôm nay.
Hai tay ông bị thủ hạ của Tả Bân giữ chặt đang nắm lại thành quyền, phẫn nộ đến cùng cực nhưng lại không thể làm được gì.
Ông nhổ ngay một ngụm nước bọt sang bên cạnh
- Tả Bân, cậu nghĩ cậu có thể trở thành thủ lĩnh của Xích Bang sao? Một tên phản đồ lại muốn cầm đầu, cậu nghĩ trên dưới Xích Bang sẽ phục cậu sao?
Đúng là thủ lĩnh của một tổ chức hắc đạo lớn nên đứng trước mối nguy hiểm lớn như vậy vẫn rất bình tĩnh, không lắng hay sợ sệt gì cả.
Ngược lại ông còn nở một nụ cười khinh bỉ dành cho Tả Bân
- Không phải cậu vừa nói sẽ không giết tôi sao? Vậy nếu tôi nói không thì cậu sẽ làm gì đây nhỉ?
Mặt tiếp theo của Tả Bân càng khiến cho Lãnh Di Tu không thể nào ngờ tới nữa.
Hắn cười cười thành tiếng, vô cùng bình thản mà nhả ra từng câu từng chữ.
- Tôi không muốn giết anh nhưng Mạt Mạt thì tôi không đảm bảo.
Tôi đang cần một tình nhân hơn là một người vợ.
Quả nhiên sau khi nghe hắn nói xong mấy lời này thì Lãnh Di Tu đã tức giận đến mức gào lên như hổ đang bị tra tấn.
- Súc sinh! Mạt Mạt đã coi cậu là người thân của nó đấy! Cậu có thể làm vậy với nó? Cậu có phải con người không?
Lằng nhằng cả một buổi mà vẫn chưa được gì, Tả Bân cũng không còn nhiều kiên nhẫn nữa.
Hắn vẫn cầm khẩu súng trên tay để ngắm nghía, mọi động tác đều rất khoan thai, đến giọng điệu cũng vậy, nhưng thực chất sau dáng vẻ vô hại đó chính là một điều vô cùng đáng sợ, một lời cảnh cáo.
- Đại ca, tôi không có nhiều thời gian đâu.
Bây giờ anh chọn đi, vị trí thủ lĩnh hay là Mạt Mạt đây?
Lãnh Di Tu hận không thể lao tới xé xác tên khốn phản đồ trước mặt này, con gái của ông từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh của hắn, nhưng tối nay hắn không chỉ là làm trò cầm thú kia với cô mà còn đem cô ra làm vật trao đổi với ông, dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu mà muốn làm tổn thương đến con gái của ông?
- Súc sinh! Đừng hòng lấy được gì từ tôi!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lãnh Di Tu vừa giơ súng lên….
Pằng!
- Ba ba! Aaaa!
Toàn bộ không khí trong phòng khách đã biến đổi đến chóng mặt, đó là tiếng súng đã nổ, đó là tiếng hét xé nát cả ruột gan của cô gái nhỏ không biết từ khi nào mà xuất hiện ở đây, là những tiếng cảnh cáo chỉnh đốn đội hình, áp chế của những tên thuộc hạ thân tín của Tả Bân.
Thời gian như đang ngừng lại…
Tả Bân hiên ngang đứng trước mặt của Lãnh Di Tu, trên tay hắn chính là khẩu súng đã nổ một viên đạn, khói thuốc vẫn còn chưa tản hết, máu lạnh và tàn nhẫn, đối diện với một người chỉ vài giây trước còn mở miệng nói chuyện chỉ trong tích tắc sắp không còn thở nữa mà hắn không có đến một cái nhíu mày, tưởng chừng như đây là một điều hiển nhiên phải xảy đến vậy, Hắn đứng đó, thân ảnh cao lớn sừng sững vững vàng như một tảng băng lớn, không còn hơi ấm của một con người, mà đó là một dã thú đã thanh trừ kẻ thù của mình.
Hình ảnh đó nếu không phải tận mắt chứng kiến thì Lãnh Di Mạt sẽ không bao giờ tin được, thậm chí là đã nhìn thấy rõ rành rành như vậy mà cô cũng không tài nào chấp nhận nổi.
Cô đứng chôn chân tại chỗ, hồn vía như bị rút cạn, hai chân cứ như đeo hàng tấn sắt, không cách nào nhấc lên nổi, cảm giác trái tim không còn đập nữa…cho đến khi nhìn lại người đàn ông đang thoi thóp chút hơi thở cuối cùng, cô mới hoàn hồn, sửng người và lao đến như kẻ mất trí.
Vừa la khóc vừa gọi cha liên tục.
- Ba ba…ba ba…không…!!! Không được đâu! Ba…
Đôi mắt xinh đẹp long lanh như viên ngọc sáng giờ đây đã ngập một màn nước, che lấp cả thế giới trước mặt, Lãnh Di Mạt nhìn thấy cha mình ôm ngực ngã bên sofa vẫn lắc đầu ra hiệu với cô, ông chính là muốn bảo vệ cô đến cùng.
- Đừng qua đây…Mạt..Mạt…mau chạy đi….
Nhưng Lãnh Di Mạt sao còn có tâm tư quan tâm những điều này nữa chứ, cô lao tới bên cạnh Lãnh Di Tu đã rất yếu.
Toàn thân cô đều run lên từng đợt, có chết cũng không thể tin được sự việc đang xảy ra trước mặt, hai tay nữ nhân yếu ớt nâng thân thể nhuốm đầy máu của cha đặt lên người mình, từng tiếng nghẹn ngào cứ bật thốt ra đến đau lòng.
- Không…không được…ba ba, ba ba, đừng mà, đừng bỏ Mạt Mạt, ba ba…
Cô ôm lấy người cha của mình, vừa lắc đầu vừa van xin vô cùng đáng thương.
Trước khi nhắm mắt có thể được nhìn thấy con gái, Lãnh Di Tu vừa mãn nguyện vừa lo sợ, vì sau khi ông đi rồi, sẽ không còn ai bảo vệ công chúa nhỏ của ông nữa.
- Mạt Mạt, ba ba không thể tiếp tục ở bên con nữa…ba ba xin lỗi…
Khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Di Mạt tràn ngập nước mắt, trắng bệch như tờ giấy, cô còn đang định nói rất nhiều lời với cha, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì ông đã không thể nghe được nữa…
- Đừng mà, ba ba, ba ba mau mở mắt ra đi, mau mở mắt ra nhìn con đi.
Ba ba, người không thể chết được, ba ba…
Tất cả những thuộc hạ trung thành nhất của Lãnh Di Tu bị khống chế từ nãy giờ, chỉ sau tiếng súng vừa rồi của Tả Bân thì cũng ngay lập tức được thuộc hạ của hắn tiễn lên đường cùng ông.
Từ lúc Lãnh Di Mạt xuất hiện ở đây, Tả Bân không hề ngăn càn cô lại gần Lãnh Di Tu, hắn vẫn đứng một bên để quan sát màn kịch đặc sắc trước mắt, ngay cả khi thuộc hạ thân tín nhất của hắn là Hầu Tử định ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ khác đưa cô đi thì hắn lại giơ tay ngăn lại.
Hắn rất mong chờ hành động lẫn phản ứng tiếp theo của con mèo nhỏ này, nhất định là sẽ rất thú vị đây.
Và quả nhiên là Lãnh Di Mạt cũng không để hắn đợi quá lâu, ngay sau khi vừa để Lãnh Di Tu nằm tựa vào ghế thì cô lập tức cầm lấy khẩu súng bên cạnh ông, động thái đầu tiên chính là chỉa súng vào người đàn ông đứng sừng sững ngay trước mặt.
- Tại sao? Tại sao lại giết ông ấy?
Sự việc diễn ra trong chớp nhoáng, đối với Lãnh Di Mạt chắc chắn là phải dốc toàn lực mới có thể đi đến hành động liều lĩnh hiện tại, nhưng còn với những tên thuộc hạ của Tả Bân thân là sát thủ chuyên nghiệp thì chỉ cần một tiếng hít thở đã chuẩn bị sẵn sàng bắt trói hoặc bắn bỏ cô gái này bất cứ lúc nào.
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng cha mình bị chính người đàn ông mình đem lòng yêu thương sát hại vào đúng ngày sinh nhật của mình, một cô gái còn chưa đủ trưởng thành như Lãnh Di Mạt chắc chắn không thể nào chống đỡ được.
Ngay khoảnh khắc này tâm tư của cô bàng hoàng đến ngột ngạt, sớm đã không cảm nhận được nhịp tim của chính mình nữa, rất nhiều, rất nhiều câu hỏi cô muốn hỏi người đàn ông đang đứng trước mặt này, nhưng rốt cuộc cô cũng lại chỉ thốt ra được một câu vô nghĩa.
Từ nhỏ đến lớn đúng là cô không ít lần nhìn thấy súng, nhưng cô chưa từng đụng vào nó, bởi vì Lãnh Di Tu không muốn cô bước vào thế giới tăm tối của ông, cho nên ông luôn cố gắng nuôi dạy cô như một cô công chúa thuần khiết nhất, cho cô những thứ tốt đẹp nhất, không để cô phải đối mặt với những việc giết chóc đậm mùi máu tanh, đó cũng là di nguyện của mẹ cô….thế nên, chuyện của Xích Bang, cô không biết gì cả, cô không biết bất cứ thứ gì cả, cô không biết hóa ra trong thế giới này cho dù là anh em kết nghĩa hơn hai mươi năm vẫn có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy, cô thật sự không biết lại có thể như vậy.
- Tại sao? Tại sao lại giết ông ấy?
Đôi mắt vô hồn ngập tràn một màn nước mỏng, có thất vọng, có đau đớn, có sợ hãi, và…có cả căm hận chỉ hướng về một người duy nhất là Tả Bân, cũng là người đàn ông mà Lãnh Di Mạt cô yêu nhất, tin tưởng nhất.
Giọng cô nghẹn ngào, thật khó khăn lắm mới thốt ra được mấy câu nhưng cũng là lặp đi lặp lại một câu hỏi thôi.
Nhìn cách cô cầm súng bằng hai tay, sai cả nguyên tắc cơ bản và còn đang run bần bật nữa, sắp không giữ vững được khẩu súng rồi, Tả Bân giơ tay lên ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ phía sau lùi lại vị trí cũ.
Hắn bước hai bước đến gần Lãnh Di Mạt, phong thái vô cùng nhàn nhã, thư thái, cứ như chuyện chết người vừa rồi chẳng liên quan gì đến hắn, trên môi còn treo một nụ cười tà mị, đầy ẩn ý, chầm chậm cất giọng trêu đùa.
- Mạt Mạt, cháu lại không nghe lời rồi.
Không phải cha cháu luôn dặn cháu không nên cầm những thứ nguy hiểm này sao?
Khi nhắc đến Lãnh Di Tu, hắn đã cố tình nói thật chậm để xem phản ứng của Lãnh Di Mạt, và đúng như mong đợi của hắn, Lãnh Di Mạt tức giận đến toàn thân run lên từng đợt, nước mắt tuôn ra như đê vỡ, vừa gào khóc vừa la hét.
Giờ phút này trong đôi mắt hồn nhiên đó chỉ còn lại thống khổ và căm hận, cô hận chính mình, hận người đàn ông trước mặt này.
- Tả Bân! Là ông đã giết cha tôi! Tôi sẽ giết ông trả thù cho ông ấy.
Cạch!.