Chú Đừng Qua Đây!

Chương 54: 54: Hắn Lại Phát Điên





Công việc đầu tiên của Tiểu Ngư ở biệt thự của Ryan lại chính là nấu bữa tối cho anh ta.

Xuất thân là sát thủ lại kiêm bảo mẫu của Lãnh Di Mạt nên từ nhỏ Tiểu Ngư đã học rất nhiều thứ, trong đó bao gồm cả việc nấu nướng, đừng nói là một bữa tối, cho dù là cả một buổi tiệc thì nó cũng có thể xử lý nhanh gọn chưa đến một tiếng đồng hồ.

Nhìn bàn thức ăn đầy đủ các món ăn theo tháp dinh dưỡng khoa học nhất, Ryan không khỏi trầm trồ cảm thán, còn đang định khen cô nhóc đã bận rộn cả buổi.

- Không tệ, đúng là....!
Nhưng anh ta còn chưa kịp nói vào nội dung chính thì Tiểu Ngư đã quay lưng bỏ ra ngoài phòng ăn.

- Anh dùng bữa đi.

Để lại Ryan đang ngơ ngác chưa định hình được chuyện gì xảy ra, anh ta còn há hốc mồm mà nhìn theo bóng lưng của Tiểu Ngư đang ra ngoài phòng khách, nhìn lại bàn thức ăn chỉ chuẩn bị cho một mình mình, rốt cuộc cũng không biết tại sao anh ta lại nổi giận mà đứng lên, đuổi theo Tiểu Ngư, dứt khoát kéo nó trở lại.

- Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi còn chưa đồng ý ai cho cô đi ra ngoài chứ? Bây giờ tôi yêu cầu cô ngồi đây ăn cùng tôi.

Vừa nói anh ta vừa nhét nó ngồi xuống một chỗ trống bên cạnh, trong khi Tiểu Ngư cũng ngơ ngác mất luôn cả phản ứng cơ bản nhất.

Từ khi nào mà nó còn có nhiệm vụ cùng người đàn ông này ăn cơm chứ?
- Anh làm gì vậy? Tôi không có nghĩa vụ phải ngồi cùng bàn ăn cơm với anh.

Thấy nó định đứng lên thì Ryan lại ra sức ấn chặt hai vai của nó để nó chịu ngồi yên tại chỗ.

- Tốt nhất cô nên ngồi yên đó cho tôi, đừng nghĩ thân thủ của cô tốt hơn tôi, nếu cô cứ tiếp tục không chịu yên phận thì tôi cũng không thèm nương tay với cô nữa đâu.


Lần đầu tiên có người có thể dọa được Tiểu Ngư tê liệt tinh thần đi trong một khoảnh khắc, nếu đúng với tình cách của nó thì đã sớm cho Ryan một trận nhừ đòn rồi, thế mà vừa nãy cứ như bị ai nhập vậy.

Nó ngơ ngẩn ra nhìn người đàn ông vừa gắp thức ăn bỏ vào bát cho nó mà không có bất cứ động thái nào để phản kháng lại.

- Chuyện cô cần nghe lời tôi không chỉ có vậy thôi đâu.

Cô cũng biết rồi đấy, thời gian này tôi vô cùng bận rộn cho việc ra mắt thiết kế mới của Đan Thạch, là dự án bạc tỷ đấy.

Cho nên cô cần phải lo hết những việc vặt ở đây, từ chuyện ăn uống, sinh hoạt hằng ngày của tôi.

Còn nữa...!
Anh ta vừa múc canh ra bát uống một ngụm xong lại nói tiếp, trong khi Tiểu Ngư cứ ngồi im lặng với bát cơm đã đầy thức ăn mà chẳng thèm động đũa, dường như đang đợi để nghe anh ta nói luôn một lần để tiêu hóa hết một thể đã.

- Cô cũng nhìn thấy rồi đấy.

Nhà của tôi rộng như vậy nên cần phải được làm vệ sinh mỗi ngày mới sạch sẽ, tôi lại không thích trong nhà có quá nhiều người, quản gia làm việc ở đây tôi trả lương gấp ba lần giá trên thị trường hiện nay.

Bây giờ cô thay thế vị trí của ông ấy nên cô cũng phải làm cả những việc mà ông ấy vẫn làm.

Tôi nói vậy chắc cô cũng hiểu rồi.

Nghe anh ta nói một tràng xong, Tiểu Ngư tạm thời im lặng và chưa nói gì cả.


Nó nhìn một lượt quanh ngôi biệt thự rộng gần bằng cung điện, sau đó thì nhìn lại gương mặt ngây ngô, vô tội của Ryan, hít thở sâu một hơi để kìm chế cảm xúc hiện giờ, nhả ra từng câu từng chữ.

- Một mình tôi phải lau dọn cả biệt thự rộng như vậy? Ngài Ryan, anh cũng biết nói đùa thật đấy, cả biệt thự rộng như này mà anh dám nói với tôi chỉ thuê một người làm? Đừng nói là trả lương gấp ba lần, cho dù anh có trả gấp mười lần thì cũng không ai muốn tự sát bằng công việc này đâu.

Lần sau nếu anh muốn bóc phét thì cũng nên nghĩ sao để nghe cho hợp lý một chút.

Vẻ mặt của Ryan khi nghe những câu vạch trần của Tiểu Ngư hình như đang có chút lúng túng, trong phút chốc đã đen như nhọ nồi.

Cũng phải thôi, bởi vì những gì mà Tiểu Ngư vừa nói đều đã vạch trần được thuyết âm mưu của anh ta.

..

Tả Bân để Lãnh Di Mạt nằm ngay ngắn trên giường, trên chiếc bàn cạnh giường chính là hộp dụng cụ y tế.

Hắn ngồi ở đầu giường, cẩn thận từng li từng tí mà bôi thuốc vào vết thương trên hai bên cổ tay của Lãnh Di Mạt.

Do cô đã ngủ say rồi nên hoàn toàn buông lỏng toàn thân, cho nên Tả Bân không cần quá nhọc công trong lúc bôi thuốc cho cô.

Mặc dù chiếc vòng tay kia có vẻ rất vướng víu nhưng Tả Bân lại không hề tháo nó ra, một lí do duy nhất chính là chiếc vòng tay này chỉ có thể đeo vào chứ không hề có cách mở ra, nếu muốn tháo ra thì chỉ có một phương án duy nhất chính là đem nó phá hủy đi.

Chính vì ý nghĩa của nó là như vậy rồi nên từ giây phút hắn quyết định đeo nó vào cho cô cũng chính là vì đã hạ quyết tâm cả đời này sẽ trói chặt cô bên mình giống như vậy.


Người đàn ông nâng bàn tay nhỏ nhắn của nữ nhân trên tay, cẩn thận từng chút một mà bôi thuốc đều trên vết cứ thành một vòng.

Vừa làm xong thì hắn cũng ném những vật dụng kia qua một bên, lúc này hắn lại không thể nào dời mắt khỏi cô được, nhất là khi nhìn vào đôi môi đỏ hồng đang khép hờ, giống như đang cố tình khêu gợi, mời gọi hắn đến khám phá vậy.

Cảm giác toàn thân đều đang nóng rực, cổ họng đến môi lưỡi cũng đang khô khốc, đến cùng thì hắn cũng không nhịn được nữa, dứt khoát cúi đầu mà phủ kín đôi môi đầy dụ hoặc kia, trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ duy nhất chính là muốn hút sạch từng chút từng chút một mật dịch trong khoang miệng của cô.

- Ummmm.....ummmm.....!
Có lẽ đầu tiên là vì bị chặn nhịp thở, và sau đó là cảm giác ướt át trên môi nên Lãnh Di Mạt đã bừng tỉnh.

Phản ứng trước tiên nhất định là hoảng loạn mà vùng vẫy rồi, hai tay của cô không ngừng đánh vào vai và ngực của người đàn ông đang khóa chặt môi của mình bằng nụ hôn cuồng dã, mãnh bạo.

Đôi mắt sáng trợn tròn từ kinh hãi đến tức giận, chắc chắn cô đang muốn la lên thật lớn nhưng vì môi đã bị chặn lại như vậy rồi nên mới không thể làm được gì cả.

- Ummm.....ummmm.....!
Cũng chính vì cô nửa đường tỉnh dậy náo loạn đến cùng như vậy nên đã vô cùng thay đổi ý định lúc đầu của Tả Bân.

Lẽ ra hắn chỉ định cúi đầu hôn cô lâu một chút, nhưng bây giờ cô vùng vẫy như vậy thì dục hỏa trong người hắn cứ như đã bị châm ngòi, từ từ bùng lên mạnh mẽ nhất.

Hắn càng hôn thì Lãnh Di Mạt càng ra sức đánh vào vai cùng với ngực của hắn, và ham muốn chiếm hữu của người đàn ông càng trổi dậy mãnh liệt hơn.

- Ummmm....Tả Bân...ummm....ông đang làm gì vậy hả...? Ummm....ông mau tránh ra....ummm.....!
Nụ hôn nóng rực, ướt át nhuốm mùi vị ham muốn nguyên thủy nhất đã di chuyển từ môi đến lần lượt hai bên cần cổ và đến xương quai xanh mảnh khảnh, dừng lại nơi rãnh ngực sâu hõm.

Lãnh Di Mạt cũng được cơ hội có thể gào lên phản kháng, cảm giác nóng rực vì hơi thở trầm đục của người đàn ông đang dần thiêu đốt hết toàn thân của mình, cô muốn trốn nhưng lực bất tòng tâm.

- Suỵt!

- Mạt Mạt ngoan, nếu cháu không muốn đánh thức cả thủ phủ thì đừng ồn ào nữa.

Tả Bân vừa đưa ngón tay đặt lên môi ra hiệu im lặng, đồng thời cũng đưa ra cảnh báo cụ thể cho cô về tình hình hiện tại.

Lãnh Di Mạt vẫn không thể nào giữ nổi bình tĩnh, cô không biết mình tại sao lại từ chỗ bị trói trên ghế mà giờ đã nằm trên giường rồi, với lại còn bị tên háo sắc này dở trò nữa, chẳng lẽ cô đã ngủ quên mất ư? Thật không dám tin mà.

- Tả Bân...ông lại phát điên gì nữa...ummm...? Ông, mau tránh xa tôi ra...umm
Chút sức lực của cô rõ ràng là không thể chồng lại được sự khống chế của Tả Bân, hắn chỉ cần một động tác nhỏ thôi đã dễ dàng bắt gọn cô lại và khóa chặt trong phạm vi chỉ thuộc về hắn.

Một tay hắn giữ chặt vòng eo nhỏ của cô, một tay khác thì giữ ở một bên mặt của cô, ép cho nụ hôn càng sâu hơn.

Chỉ cần cô mở miệng la hét thì liền bị hắn chặn lại bằng môi của mình.

Cho đến khi nào cô chịu im lặng rồi thì hắn lại dời nụ hôn từ đôi môi ngọt như kẹo đường xuống vùng cổ đến hai vai trần mảnh mai, vẫn là dừng lại trên bộ ngực đầy đặn đang phập phồng lên xuống vì thở gấp.

- Aaaa....Tả Bân...không....không muốn....ông mau bỏ tôi ra....không muốn....!
Hai chân thon dài của Lãnh Di Mạt vì đạp loạn liên tục mà làm cho chiếc váy ngủ trên người lên qua khỏi hai bên đùi trắng mịn, chỉ còn đôi chân không một mảnh vải cứ cào lên người của Tả Bân, cũng chính vì vậy mà người đàn ông càng tăng thêm hưng phấn, ham muốn chiếm đoạt cô, đặt cô dưới thân mà xâm nhập càng thêm mãnh liệt.

- Đừng mà....Tả Bân....không được...ummm.....!
Nhưng Tả Bân đã hoàn toàn không thèm để những tiếng cầu xin của cô vào tai nữa.

Hắn vùi đầu lần lượt cả hai bên hõm vai của cô, hơi thở nóng rực phả vào làn da mịn màng, khơi dậy ham muốn mà cô đang cố gắng đè nén.

Lúc Lãnh Di Mạt vung tay lên đánh xuống lưng của hắn lần nữa, hắn không một chút nương tay hay do dự mà bắt lấy cổ tay của cô, động tác đã chèn ép lên vết thương vừa mới được bôi thuốc, ấn chặt cả hai tay cô lên trên đỉnh đầu, thuận thế vừa hôn xuống thì cũng cởi bỏ chiếc váy ngủ trên người cô, ném thẳng xuống sàn, thân thể tuyệt mỹ lộ ra không chút che đậy trước đôi mắt lang sói đang thèm khát dữ dội.

Người đàn ông mỗi động tác đều vô cùng thuần thục, lần lượt cởi bỏ hết quần áo của hai người ném chồng chất lên nhau, cũng như hai thân thể đang quấn chặt vào trên giường, những âm thanh ái muội đầy dụ hoặc rất nhanh đã phủ khắp căn phòng..