Chú Đừng Qua Đây!

Chương 265: 265: Đều Nghĩ Rằng Đối Phương Ích Kỷ





Cuộc hội nghị kết thúc vẫn giữ nguyên vị thế của Xích Bang, hơn nữa thế lực còn mở rộng hơn sau khi nhập Hồng Bang vào.

Hoắc Tôn ra về với sự thất bại ê chề, nhất định sẽ sớm phục thù thôi.
- Từ lão đại, xin dừng bước.
Lãnh Di Mạt vừa ra khỏi cửa đã vội đuổi theo Từ Khải, thuộc hạ hai bên vẫn duy trì trạng thái phòng vệ.
Tử Khải nghe tiếng cô gọi mình nên cũng tạm dừng bước.
- Tả phu nhân, có chuyện gì chỉ giáo sao?
Đứng đối diện với anh ta, Lãnh Di Mạt vẫn gật đầu chào một cái theo đúng lẽ.
- Từ lão đại, tôi muốn cảm ơn anh một cách chính thức thôi.
Vì tưởng cô đang nói chuyện vừa rồi, Từ Khải vừa ồ một tiếng vừa nói.
- Cô không cần phải cảm ơn tôi, dù sao thì nhìn hai lão già đó tôi cũng không vừa mắt lâu rồi.
Lãnh Di Mạt biết ngay là anh ta đã hiểu nhầm ý của mình nên mới nói rõ lại.
- Tôi không cảm ơn chuyện vừa nãy.

Tôi muốn cảm ơn anh vì khi đó đã không truy sát chồng tôi đến cùng.
Sau khi nghe cô nói xong, Từ Khải cũng đã nhìn cô bằng một con mắt khác.

Anh ta khẽ bật cười, xong lại như đang chế nhạo chính mình và ngưỡng mộ đối phương.

- Hôm nay được diện kiến cô thì tôi đã chắc chắn được hôm đó tôi không quyết định sai.

Nhưng mà chết tiệt thật đấy, tôi đã tưởng sẽ được uống rượu mừng của hai người rồi mà, sao bây giờ lại thành dự tang lễ của anh ta chứ.
Anh ta lắc đầu cảm thán, lại vừa cười bất lực, nói thêm mấy câu.
- Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi cũng rất ngưỡng mộ anh ta, sau cùng vẫn có thể bảo vệ đươc người phụ nữ của mình.
Lãnh Di Mạt đã từng nghe Tả Bân nhắc đến Từ Khải này, nghe qua thì có vẻ nực cười như anh ta lại vì ngưỡng mộ tình yêu của Tả Bân với cô nên mới hóa thù thành bạn.
- Anh chưa từng nghĩ nếu như anh cứu sống cô ấy, đổi lại là anh chết rồi, cô ấy sống một mình có thấy hạnh phúc không.

Không, bây giờ tôi rất giận lão già đó, đó gọi là bảo vệ tôi, nhưng chính là ích kỷ.
Nghe cô nói vậy, Từ Khải chỉ thở dài rồi cảm thán.
- Khi yêu thì ai cũng đều nghĩ rằng đối phương ích kỷ khi muốn hy sinh cho mình.

Bây giờ có thể cô vẫn chưa hiểu, nhưng sẽ có một ngày cô hiểu được ước nguyện của anh ta.
Anh ta đột nhiên rơi vào trạng thái trầm tư một lúc, sau đó thì liền chuyển sang chủ đề khác.
- Hôm nay cô đã cho tôi mở mang tầm mắt đấy.

Tôi vẫn tò mò không biết cô có thực sự đặt bom trong đó không.
Biết anh ta đang cố tình nhắc lại hành động liều lĩnh của mình vừa rổi, Lãnh Di Mạt không khỏi lắc đầu cười trừ, nói nhỏ với anh ta.
- Tôi chỉ là phô trương thanh thế thôi, thực ra đã sợ chết khiếp rồi.

Hai người nói chuyện thêm một lúc thì Ngôn Dực từ xa đã đi tới tìm Lãnh Di Mạt, cũng chào tạm biệt Từ Khải xong mới đưa cô đi.
- Hôm nay em vất vả rồi, về nhà nghỉ ngơi đi.

Ngày mai sẽ mệt hơn đấy.
Giọng của Ngôn Dực chậm lại, vì cả anh ta và Lãnh Di Mạt đều biết ngày mai chính là ngày tổ chức tang lễ cho Tả Bân.
….….
Trên đường về thủ phủ Xích Bang, Lãnh Di Mạt ngồi yên lặng ở ghế sau và nhìn ra ngoài cửa kính, không nói một câu nào.

Còn Hầu Tử vẫn chuyên tâm lái xe, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ quan sát tình trạng của cô qua kính chiếu hậu.
Đột nhiên Lãnh Di Mạt vốn dĩ đang rất tĩnh lặng lại bật khóc, nghẹn ngào cất lời hỏi một câu vô vọng.
- Thực sự phải tổ chức tang lễ sao? Vẫn không thể tìm lại thêm lần nữa sao?
Cho dù đã đến nhận xác, nhưng vì thi thể đã cháy đen đến biến dạng nên Lãnh Di Mạt vẫn còn ôm chút hy vọng mong manh, cô vẫn luôn hy vọng rằng thi thể đó không phải Tả Bân, hy vọng hắn còn sống ở một nơi nào đó và nhất định sẽ quay về tìm cô thôi.

Nhưng liệu hy vọng của cô có thực sự còn tồn tại không?
- Phu nhân, mong cô hãy giữ gìn sức khỏe cho ngày mai.

Lão đại cũng không muốn cô đau buồn như vậy đâu.
….…

Tang lễ của thủ lĩnh tổ chức lớn nhất hắc đạo không khác gì quốc tang của vua chúa thời xưa.

Cả giới hắc đạo đến những người có quan hệ hợp tác với Đan Thạch đều đến đưa tiễn.
Cả buổi diễn ra các nghi thức truy điệu, gương mặt Lãnh Di Mạt đã như người vô hồn, cũng không rơi một giọt nước mắt.

Cô đứng bên bàn lưu hương tạ lễ từng người lên thắp nhang, bên cạnh cô lúc nào cũng có vú nuôi túc trực không rời nửa bước.
Lễ tang diễn ra cả một ngày dài, đến đêm muộn mới kết thúc, thủ phủ bây giờ chỉ còn lại người của mình thôi.

Nhưng Lãnh Di Mạt vẫn ngồi yên trước linh vị và di ảnh của Tả Bân trên bàn thờ.

Cô không thể tin nổi sự thật ngay trước mắt, người đã hứa sẽ không bao giờ rời xa cô, vậy mà bây giờ đã để cô lại một mình trên thế gian này.
- Phu nhân, cô đã vất vả cả ngày rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi nào.
Vú nuôi lo lắng cô ngồi lâu quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe và đứa bé trong bụng nên mới vội vàng khuyên lơn.
Chẳng biết là Lãnh Di Mạt có nghe hay không nữa, nhưng cô vẫn cứ như người mất hồn và chung thủy nhìn lên di ảnh của Tả Bân, rất lâu sau mới cất giọng được.
- Vú nuôi, chú Bân thực sự sẽ không quay về nữa sao? Chú ấy thực sự không còn nữa sao?
Mặc dù vú nuôi đã cố gắng giữ cho tim mình thật cứng rắn, nhưng khi nghe Lãnh Di Mạt mếu máo hỏi một câu này, bà đã không kìm lòng được nữa mà bật khóc cùng cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng vỗ về.
- Phu nhân, cháu đừng như vậy nữa, ông chủ nhìn thấy sẽ không yên tâm mà đi đâu.
Tiếng khóc của cô có thể xé tan cả bầu trời yên tĩnh hiện giờ, cũng như xé nát chính trái tim của cô vậy.

Cho dù có vú nuôi ở bên cạnh nhưng cô cũng không thể nào cảm thấy ổn hơn được một chút nào, chỉ cần cứ nghĩ đến từ nay về sau chỉ còn một mình cô bước tiếp trên tương lai đã từng cùng hắn vẽ nên thì cô lại đau đến không thở nổi.
- Vú nuôi, cháu nhớ chú Bân rồi, cháu bắt đầu thấy nhớ chú ấy rồi.
….….

Người chết rồi thì chẳng còn biết gì cả, nhưng người ở lại mãi mãi phải sống với nỗi đau như mất đi một phần rất quan trọng, dù vậy vẫn phải sống tiếp thật tốt, còn phải sống thay phần của người đó nữa.
Nếu không phải vì còn có đứa bé trong bụng thì Lãnh Di Mạt đã không có sức mạnh để vực dậy rồi.

Cô mê man trên giường suốt hai tuần mới chịu bước ra ngoài, bắt đầu lại một cuộc sống khác, cuộc sống mà từ nay cô phải tập bước đi một mình.
Ryan đã tỉnh lại và hồi phục rất nhanh, trực tiếp tiếp quản vị trí thủ lĩnh của Xích Bang, một bên thì vẫn giữ vị trí nhà thiết kế của Đan Thạch.

Trước khi Ryan tỉnh lại thì Đan Thạch còn phải nhờ Ngôn Dực giúp quản lý mới tạm thời ổn định được, anh ta giống như một trợ lý không có chức danh của Lãnh Di Mạt.
Mấy tháng qua, Xích Bang và Đan Thạch cũng đã dần trở lại quỹ đạo.

Lãnh Di Mạt vẫn đang hoàn thành chương trình học của mình thông qua hoạt động ở Đan Thạch, cũng nhờ có Ngôn Dực luôn ở bên cạnh giúp đỡ.

Sau khi cân bằng lại được công việc và cuộc sống, cô đã không còn ủ rũ đau thương như thời gian trước nữa, đã sáu tháng trôi qua rồi, bé con trong bụng cô cũng đã được tám tháng, cho nên việc đi lại của cô cũng hạn chế khá nhiều, nếu không có việc gì quan trọng thì cô chỉ ở nhà nghỉ ngơi, dành nhiều thời gian để trò chuyện với con hơn.
Và hôm nay cũng đã tròn sáu tháng từ ngày Tả Bân rời bỏ cô, mãi mãi nằm dưới lớp đất kia.

Dù bụng đã rất lớn, đi đứng cũng bất tiện nhưng Lãnh Di Mạt vẫn muốn ra ngoài, nơi mà cô đến chính là khu đất đang được cải tạo, nằm trong một dự án mới của Đan Thạch.

Nơi này cũng chính là căn biệt thự đã chìm trong biển lửa ngày hôm đó, thiêu rụi tất cả, cướp mất người mà cô yêu nhất.
Ở đây cô còn tự dựng một khu vườn nhỏ dưới một gốc cây bên ngoài, dùng đá và các thanh gỗ nhỏ để dựng thành một ngôi nhà trong vườn hoa, phía trước là một đôi vợ chồng ngồi ngắm bầu trời.

Đây là viễn cảnh mà cô luôn tự dựng nên trong giấc mơ, chỉ là mãi mãi sẽ không thành hiện thực nữa..