Lúc thì Ngôn Tô bị Tả Bân đè ở dưới, còn hắn thì giữ thế chủ động, đấm liên tục vào mặt của ông ta, từng cú đấm đều dồn rất nhiều sức lực, cứ như đang mang theo tất cả những oán hận suốt hai mươi mấy năm mà trả hết lại cho ông ta.
- Đúng là uổng công cha tôi tin tưởng ông, vậy mà cuối cùng lại bị con chó vong ân ông gi3t chết.
Hôm nay tôi sẽ lấy đầu ông để tế vong hồn của cha mẹ tôi.
Một tay hắn nhanh chóng rút một con dao ra, vừa sắp đâm xuống cổ của Ngôn Tô thì ông ta lại phản kháng lại, đem tình thế đảo ngược và Tả Bân đã không thể ra tay, còn bị ông ta đánh cho một trận nhừ tử.
Ở bên này, Lãnh Di Mạt nhìn trận chiến mãi chưa phân thắng bại kia, nhưng Tả Bân lại bị dồn vào thế bị động rất nhiều lần rồi.
Bây giờ hai người vẫn đang giằng co qua lại để giành quyền nắm lấy cán dao.
Giây phút quyết định nhất thì Tả Bân lại chậm hơn Ngôn Tô, hắn muốn tránh cũng không thể tránh kịp nữa, nhìn lưỡi dao đã sắp đâm vào ngực rồi.
Pằng!
Đúng lúc này thì bất chợt một tiếng súng vang lên, và sau đó thì Ngôn Tô lập tức ngã xuống, lực cầm cán dao cũng yếu dần đi và không còn giữ chặt được nữa.
Tả Bân mất mấy giây mới phản ứng lại được, sau đó mới ngồi dậy, nhìn Lãnh Di Mạt đang run rẩy hai tay cầm khẩu súng.
Hắn đã biết được nguyên nhân, không ngờ cuối cùng Ngôn Tô lại chết trong tay của cô.
Nhìn Ngôn Tô nằm gục dưới mặt sàn, máu đang dần loang ra khắp nơi, hai mắt gã trừng lớn vô cùng đáng sợ, vẫn cố đưa ra lời đe dọa cuối cùng.
- Cho dù có giết tao thì các người tưởng có thể sống sót ra khỏi đây sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu không thoát được đâu.
Ông ta vừa nói xong thì cũng ngay lập tức tắt thở.
Tả Bân còn chẳng để những gì ông ta vừa nói vào tai, nhanh chóng đứng dậy và chạy tới bên cạnh của Lãnh Di Mạt.
- Mạt Mạt, là anh đây, không sao nữa rồi, không sao rồi, em làm tốt lắm.
Không sao đâu, có anh ở đây.
Hắn vội vàng dỗ dành, trấn an tinh thần của cô lại, còn nhẹ nhàng lấy khẩu súng ra khỏi tay của cô.
Khi nghe giọng quen thuộc của người đàn ông bên tai thì Lãnh Di Mạt mới từ từ lấy lại tinh thần và tỉnh táo hơn.
Cô gấp gáp điều chỉnh lại hơi thở, rồi nhìn người đàn ông đang không ngừng vuốt hai bên má của mình, lại giúp mình vén gọn lại những sợi tóc mai qua một bên.
Giọng cô mếu máo như một đứa trẻ vừa gặp ác mộng, hai tay còn chưa hết run rẩy đã lao vào ôm lấy hắn.
- Lão già, sợ chết em rồi, sợ chết em rồi.
Vừa rồi khi nhìn thấy Tả Bân đang nằm dưới lưỡi dao của Ngôn Tô, cô không nghĩ được quá nhiều nữa, trong đầu chỉ có một ý muốn duy nhất là giết Ngôn Tô để cứu Tả Bân.
Cho nên cô mới nhặt khẩu súng dưới chân lên, gom góp hết tất cả dũng khí để nổ súng về phía trước, cô quên luôn cả hít thở, cũng không biết tim mình còn đập không nữa, cho đến khi nghe tiếng nổ vang lên, cô hoàn toàn bay mất hồn phách rồi.
Thật may là cuối cùng cô cũng cứu được Tả Bân.
- Không sao rồi, có anh ở đây.
Mạt Mạt ngoan, đừng sợ, chúng ta về nhà nào.
Tả Bân ôm chặt cô trong ngực và liên tục vỗ về, trấn an.
Đợi cô bình tĩnh hơn mới đỡ cô đứng lên, chuẩn bị rời khỏi đây.
- Đi thôi, anh đưa em về nhà.
Hắn vòng tay đỡ sau eo nhỏ của cô, bước từng bước đồng đều với cô đi về phía cửa lớn trước mặt.
Cơ chế hoạt động của cánh cửa này chính là hình thức cảm biến nhận dạng người ra vào.
Vốn chẳng có vấn đề gì kỳ lạ cả.
Nhưng khi đứng trước ngưỡng cửa, nhìn cánh cửa vẫn đang mở để cho người bên trong bước ra, Tả Bân mới phát hiện một thiết bị được gắn bên chiếc cột lớn, chỉ có những người thường xuyên nghiên cứu thì mới đọc hiểu được thông số trên đó.
Hóa ra đây chính là lời đe dọa cuối cùng của Ngôn Tô trước khi chết, ông ta không hề nói dối.
- Lão già, chú sao vậy? Có phải bị thương rồi không?
Thấy Tả Bân đứng khựng lại và không đi nữa, Lãnh Di Mạt mới lo lắng hỏi liên tục.
Cô sợ hắn đang bị thương mà lại giấu mình nên lại định tự mình kiểm tra.
Nhưng ngay lập tức, Tả Bân đã khiến cô phải ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hắn hất tay cô ra khỏi người mình, thái độ cũng lập tức thay đổi.
- Tôi không sao cả.
Bây giờ em an toàn rồi, vậy thì đi ngay đi.
Cút nhanh đi, đừng đứng trước mặt tôi nữa.
Lãnh Di Mạt còn tưởng mình nghe nhầm, bất lực bật cười một tiếng.
- Lão già, chú sao vậy? Chú giận em à?
Nhìn gương mặt ngây thơ không hiểu gì của cô, Tả Bân càng phải cố nén chặt đau đớn vào lòng.
Ánh mắt hắn đảo qua chỗ thiết bị kia, xong lại nhìn cô gái nhỏ trước mặt, cố tỏ ra thái độ xa cách nhất, còn thêm giọng điệu cợt nhả đê tiện.
“Mạt Mạt, anh xin lỗi, lại không thể giữ lời hứa với em rồi”
- Chẳng làm sao cả, chỉ là kết thúc rồi.
Tôi không thấy gì thú vị ở cô nữa, nên còn cần thiết phải đi cùng cô à?
Có trời mới biết để nói ra được những lời tổn thương cô như vậy, Tả Bân đã phải chịu đựng cơn đau giày vò như thế nào.
Sao hắn lại không muốn đi cùng cô chứ, chỉ là hắn không thể nữa rồi.
Đúng là ông trời trêu người, hắn và cô đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu khó khăn, chỉ để có thể nắm lấy tay nhau đến cuối đời, không ngờ cuối cùng vẫn là không thể.
“Mạt Mạt, xin lỗi em, anh lại làm tổn thương em rồi”
Lãnh Di Mạt vẫn không dám tin vào tai mình, những gì mà cô vừa nghe là lời thật lòng của Tả Bân sao? Thái độ này của hắn là thế nào chứ, không phải vừa nãy còn rất tốt sao?
- Lão già, chú nói cho em biết đi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Chú không thể thay đổi nhanh như vậy được.
Nghe cô hỏi ngược lại như vậy, Tả Bân lo là cô sẽ phát hiện ra mình đang nói dối nên lại vạch rõ quan hệ với cô dứt khoát hơn.
- Sao cô phiền phức vậy? Tôi đã nói đến nước này rồi mà cô vẫn không chịu hiểu sao? Tôi không muốn tiếp tục với cô nữa, tôi chán rồi, cho nên phiền cô mau cút đi.
Lãnh Di Mạt cảm giác hai chân đều không thể chống đỡ được toàn thân vô lực của mình nữa, nhìn người đàn ông đột nhiên thay đổi ngay trước mắt, thế giới của cô đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống ngày một nhiều, giọng cô nghẹn ngào đến nức nở không thành câu.
- Lão già, có phải em đã làm gì sai không? Chú nói cho em biết đi, có phải chú còn giận em không? Em xin lỗi, em sẽ không đòi li hôn với chú nữa, em sẽ không vô cớ giận dỗi nữa, chú đừng như vậy được không? Chúng ta về nhà đi mà, chú đã nói sẽ bù cho em một hôn lễ rồi mà, sao giờ chú lại nuốt lời chứ.
- Tôi bảo cô cút đi, cô có nghe không? Cút!
Tả Bân gầm gừ hét lên một tiếng, tựa hồ như muốn moi tim của chính mình ném ra ngoài vậy.
Đúng, là hắn đã nuốt lời rồi, hắn đã hứa với cô rất nhiều, nhưng lại chưa làm được gì cho cô cả.
Hắn đã tự hứa với chính mình sẽ không bao giờ khiến cô phải khóc nữa, nhưng hôm nay hắn lại thất hứa rồi, hắn đã hứa sẽ đưa cô về nhà, nhưng bây giờ hắn không thể về cùng cô nữa rồi.
Nhìn cô khóc đến nước mắt sắp cạn thế kia, hắn rất muốn ôm cô vào lòng, nói xin lỗi cô và lau nước mắt cho cô, nhưng hắn lại không thể nào làm được.
Khi thời gian chỉ còn lại rất ít, hắn chỉ có thể tiếp tục làm tổn thương cô.
- Đừng tỏ vẻ đáng thương trước mặt tôi nữa, chỉ khiến tôi thấy phiền thôi.
Cút đi trước khi tôi không còn nhân nhượng.
Lãnh Di Mạt đưa tay lên cố lau hết nước mắt trên hai bên mặt, gật gật đầu một cách vô thức, giọng nghẹn đắng như đang cố nuốt một viên thuốc độc.
- Được, nếu em cút mà giúp chú thấy thoải mái, vậy thì em cút.
Gian nan lắm mới nói ra được hết những lời này, cô từ từ xoay người lại và chuẩn bị rời đi.
Nhìn cô bước từng bước rời đi càng lúc càng xa, đôi chân Tả Bân rất muốn nhấc lên để đuổi theo cô, nhưng chỉ có thể bất lực đứng yên tại chỗ, còn nghe rất rõ trái tim mình đang vỡ thành từng mảnh, giống như có hàng ngàn nhát dao đâm thẳng vào ngực.
“Mạt Mạt, anh xin lỗi.
Quên anh đi, và sống thật hạnh phúc nhé”
......
Lãnh Di Mạt ôm mặt vừa chạy vừa bật khóc, không biết mình đã rời khỏi căn biệt thự kia như thế nào nữa.
Chỉ đến khi không còn sức để chạy tiếp nữa, khóc cũng càng lúc càng lớn và cần nhiều sức hơn nên mới dừng bước lại, ngồi gục xuống bên đường, mặc kệ hình tượng thế nào mà gào khóc hệt như một đứa trẻ.
- Lão già, chú là đồ xấu xa, đồ thất hứa! Sao lại bắt nạt người ta chứ? Em không thèm gặp chú nữa.
Ai cần gả cho cho chú chứ, đồ xấu xa.
Em ghét chú..