Chú Đừng Qua Đây!

Chương 159: 159: Tìm Lại Dây Chuyền





Ba năm trước, Lãnh Di Mạt sống lại ở New York, thi đậu vào đại học chuyên ngành đấu giá viên.

Cuộc sống của cô so với ba năm trước đã có một sự chênh lệch rất lớn, không còn là thiên kim tiểu thư trong nhà kín nữa, cũng không được tiêu tiền tùy thích, nhưng so với cuộc sống bị cầm tù ba năm trước thì bây giờ cô thấy rất hạnh phúc, có thể tự do làm những gì mình thích, còn có thể được chăm sóc và bầu bạn với ông bà nữa.
Cũng may là đến lớp kịp giờ, nếu không lại bị đuổi ra khỏi giảng đường nữa.

Lãnh Di Mạt bỏ hết cặp sách sang một bên, lấy bài vở ra chuyên tâm nghe giảng.
Tiết học vừa kết thúc, Lãnh Di Mạt liền không quên việc quan trọng.

Cô chạy lên bàn giảng viên để hỏi về chuyện giới thiệu chỗ thực tập.

Giáo sư chính là một vị giáo sư người bản địa độ tuổi trung niên, trong việc học thì rất nghiêm khắc nhưng cũng là một người rất biết đánh giá năng lực của học viên.

Ông lấy ra một tập hồ sơ đưa cho Lãnh Di Mạt.
- Đây là thông tin về công ty đấu giá trong tốp đầu của cả nước, thầy đã viết thư giới thiệu em cho họ rồi.

Từ mai em có thể đến gặp ngài Wick, ông ấy sẽ là người chỉ dẫn trực tiếp cho em.
Lãnh Di Mạt mừng rỡ gật đầu cảm ơn giáo sư, lướt xem thông tin của chỗ thực tập.

Đây là một công ty đấu giá rất có tiếng trong giới kinh doanh trang sức, khó khăn lắm mới giành được cơ hội tốt như vậy, cô nhất định không thể làm hỏng việc được.
Bên ngoài cổng trường cứ mỗi lần Ngôn Dực đến đón Lãnh Di Mạt thì lại trở thành tiêu điểm của mọi sự chú ý.


Vừa mới đi xuống cầu thang thấy tình hình này thì Lãnh Di Mạt cũng biết tên đàn ông ngứa đòn kia lại đến rồi.

Cô đi nhanh ra ngoài cổng, đúng là nhìn thấy Ngôn Dực đứng bên cạnh chiếc Maybach sang trọng phiên bản mới ra mắt, tay lại tháo đôi kính râm xuống, nháy mắt chào cô.
- Xong rồi sao? Về thôi nào.
Trong trường đã không ít lời đồn thổi về mối quan hệ của hai người, lúc đầu Lãnh Di Mạt còn liên tục phủ nhận nhưng càng phủ nhận thì Ngôn Dực càng bày trò gây hiểu lầm nên cô chỉ còn có thể mắt mù tai điếc mà coi như không nghe không nhìn thấy gì thôi.
- Ngôn thiếu chủ, tôi nói bao nhiêu lần rồi? Anh làm ơn ở yên một chỗ được không?
Lãnh Di Mạt vừa thắt dây an toàn vừa lườm nguýt cảnh cáo tên đàn ông ngồi bên cạnh.

Mà Ngôn Dực có vẻ đã tập thành thói quen rồi nên chẳng có chút dè dặt nào, còn rất ngang nhiên đưa tay xoa xoa đầu cô, cười cười rất đăc ý trước khi khởi động xe.
- Tôi là ân nhân cứu mạng của em đấy.

Em lại đối xử với ân nhân của em như vậy à?
Lãnh Di Mạt vừa nghiên cứu thông tin của đơn vị thực tập vừa bĩu môi cười nhạo.
- Ngôn thiếu chủ, ba năm ăn nhờ ở đậu của anh cũng không phải trên trời rơi xuống đâu.
Ngôn Dực rất tập trung lái xe, nhưng thỉnh thoảng cũng nhìn qua người ngồi bên cạnh, lại tiếp tục chơi trò cũ.
- Em chỉ trả tiền cơm cho tôi thôi ư? Thật là không thể chấp nhận nổi mà.

Ít nhiều gì em cũng nên suy nghĩ đến việc dùng thân báo đáp đi chứ.
Cứ mỗi lần nghe anh ta nói những lời nhảm nhí không đứng đắn này thì Lãnh Di Mạt lại thuận tay đánh vào lưng của anh ta.

- Anh ngứa da rồi đúng không?
Có lẽ Lãnh Di Mạt vẫn luôn coi những lời này của anh ta là trêu đùa cho vui, là mấy lời vô vị.

Chỉ có bản thân Ngôn Dực mới biết đây đều là những lời thật lòng của mình, đến giờ anh ta vẫn chưa thổ lộ lòng mình với cô vì anh ta biết rõ một điều đó là, dù ba năm qua người ở bên cạnh cô, người đã chăm sóc và bảo vệ cô là anh ta, nhưng cô vẫn chưa buông bỏ được người đàn ông đó.

Cho nên anh ta vẫn luôn đợi cô, đợi ngày cô hoàn toàn quên được Tả Bân, đợi ngày tâm cô thực sự đã lặng được rồi, đến lúc đó nhất định anh ta sẽ nắm chặt tay của cô.
...
Đây là phòng trưng bày nguyên liệu sản xuất của Đan Thạch, cũng như sản phẩm đang thiết kế hay chưa ra mắt.

Tất cả những loại đá quý hiếm được tìm thấy ở mỗi nơi khác nhau đều được cất giữ trong các tủ kính với hệ thống bảo mật hiện đại nhất.
Căn phòng thiết kế với không gian rất thông thoáng và màu trắng chủ đạo, mỗi góc đều là ánh đèn dạ quang màu xanh nhạt.

Mỗi chiếc tủ kính trong này đều được đặt trên từng bậc thang khác nhau.

Khi đứng trong căn phòng này luôn có một cảm giác đang đứng trong một thế giới nhân tạo rất kỳ ảo, có thể đi vào một vũ trụ đa không gian.
Tả Bân vừa đi dọc một tầng bậc thang đề xem lại những viên kim cương mới được chế tác xong.

Hắn cầm viên đá đó lên với bàn tay đã đeo găng tay và đặt nó trước ánh đèn chuyên dụng, cẩn thận quan sát rất kỹ.


Đi cùng hắn chính là Hầu Tử và Ryan.
- Tuần sau là buổi đấu giá của Wick rồi.

Lần này Đan Thạch vẫn sẽ tham gia, dùng viên Hải Thụy này đi.
Hắn vừa đánh giá một lượt xong thì giơ một viên đá màu xanh lam lên, viên đá nhìn qua rất giống như đáy đại dương, màu xanh hoàn toàn thuộc về biển cả,
Ryan cũng khá đồng tình với ý kiến của hắn, vừa ghi nhận lại xong thì hỏi ngay.
- Vậy cậu muốn thiết kế gì đây?
Tả Bân cẩn thận ngắm nghía viên đá màu lam trên tay, vẻ mặt có chút thư thái.
- Không phải cậu đã có ý tưởng rồi à? Cứ làm như thế đi.
Nói xong thì mới đặt viên đá về lại chỗ cũ, lại đi vòng qua một tủ khác kiểm tra.

Đột nhiên lại khựng lại và hỏi Hầu Tử.
- Đã tìm được sợi dây chuyền rồi chứ?
Hầu Tử cung kính gật đầu một cái, tự tin trả lời câu hỏi của hắn.
- Lão đại, đã tìm được dây chuyền rồi.

Rất trùng hợp là sợi dây chuyền này cũng có trong danh sách vật phẩm đấu giá của Wick.
Dây chuyền mà Tả Bân coi trọng hơn cả mạng sống của hắn vậy mà trong lần bị ám sát ở Hồng Kong ba tháng trước đã đánh rơi.

Từ đó đến nay, hắn vẫn đang tìm lại sợi dây chuyền đó, đó còn là chút hơi thở cuối cùng mà Lãnh Di Mạt để lại cho hắn, nhất định phải tìm lại được.

Bây giờ đã biết dây chuyền ở đâu rồi thì dù phải tốn bao nhiêu tiền thì hắn cũng phải giành được nó.
...
Đúng là được xếp vào hàng những công ty đấu giá tốt nhất thì không phải tầm thường, từ bên ngoài nhìn vào thôi đã thấy được dáng vẻ hoàng nhoáng, choáng ngợp của một tòa nhà chọc trời được thiết kế xây dựng rất hoàn mỹ.

Lãnh Di Mạt ngồi bên ngoài sảnh đợi một lúc thì cũng được nhân viên hướng dẫn đưa lên gặp giám đốc điều hành của họ, cũng là người trực tiếp nhận thư giới thiệu của cô từ giáo sư.
- Chào ngài Wick, tôi là Lãnh Di Mạt, sinh viên của giáo sư Mike.
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc cũng là một người da trắng gốc Âu, độ tuổi ngoài trung niên, từ phong thái đến nét mặt đều tỏa ra một loại cảm giác rất nghiêm chỉnh và nguyên tắc.

Trong phòng này ngoài Lãnh Di Mạt thì còn có hai ứng viên khác nữa.

Người vừa vào đủ thì Mike đã nhắc trợ lý phổ biến quy định tuyển dụng.
- Trong ba bạn thì chúng tôi chỉ có thể chọn hai bạn xứng đáng ở lại vị trí thực tập sinh.

Đế các bạn có thể cạnh tranh công bằng thì cả ba bạn đều phải tự mình tổ chức các mục đấu giá của buổi đấu gia tuần sau.

Đây là buổi đấu giá trang sức với mục đích là để gây quỹ xây dựng cô nhi viện.

Kết quả cuối cùng của các bạn sẽ được đánh giá cuối cùng.
Từng nội dung mà vị trợ lý đang truyền đạt, Lãnh Di Mạt đều cẩn thận lắng nghe.

Nếu nói không căng thẳng thì chắc chắn là nói dối rồi, vì đây đích thực là lần đầu tiên mà cô được trải qua một hoạt động thực tiễn của ngành học.

Lại còn phải tự thực hiện một mục đấu giá quan trọng như vậy nữa.

Vừa nghĩ tới cảnh đứng trước mặt bao nhiêu những đại diện của các doanh nghiệp thì cô đã lo lắng đến lạnh cả sóng lưng rồi.
Nhưng đây là một cơ hội rất tốt để cô rèn luyện, cho nên dù có áp lực thế nào cũng phải làm cho tốt, nhất định phải giành được một chân để ở lại đây..