Chú Đừng Qua Đây!

Chương 114: 114: Khắc Dấu Lên Lưng Cô





Lãnh Di Mạt nghe không xót một chữ nào, và đương nhiên cô cũng biết rõ hắn đang muốn nhắn nhủ điều gì.

Muốn thoát mà thoát không được, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, khó khăn lắm mới tìm lại được giọng, hét lên một tiếng căm phẫn.
- Ít ra Ngôn Dực cũng không nổ súng giết cha của tôi, Hồng Bang cũng không phải cái lồng để giam giữ tôi.

Tả Bân, nếu ông là tôi, ông thử nói xem, đâu mới thực sự là kẻ địch của tôi?
Vì lời này của cô mà Tả Bân dường như càng mất kiểm soát cảm xúc hơn, hắn bật cười một tiếng, tay ấn giữ sau gáy của cô càng tăng thêm lực.

Không biết từ khi nào mà hắn đã rút ra một con dao nhỏ, vừa bấm nút bật lưỡi dao lên thì bắt đầu đưa lưỡi dao đến kề vào vai của Lãnh Di Mạt, nhẹ nhàng cắt đứt vai áo của cô.
- Thì ra đối với Mạt Mạt của chú tên Ngôn Dực kia lại là một chỗ dựa vững chắc như vậy.

Nhưng mà chú lại không cho phép điều đó, cháu là người của  chú, là người của Tả Bân này, nếu cháu vẫn không phục thì để chú đánh dấu ký hiệu lên người cháu vậy, bất kỳ kẻ nào dám đến gần cháu thì cũng phải biết mà lui ra xa.
Nói chưa hết câu thì hắn đã xé toạc phần váy ở trên của Lãnh Di Mạt xuống đến ngang hông, để lộ tấm lưng trắng mịn, cong vuốt xuống rất hoàn mỹ, không có một chút mỡ thừa nào.

Hắn thỏa mãn ngắm nhìn tấm lưng đẹp tuyệt trần này, còn cúi đầu ngửi từng tấc da thịt, con dao nhỏ của hắn thì lướt nhẹ như chuồn chuồn đi trên mặt nước.

Lãnh Di Mạt bị hắn đè chặt vẫn đang cố gắng vùng vẫy, muốn thoát nhưng cũng lực bất tòng tâm, toàn thân mềm nhũn không còn lại bao nhiêu sức lực nữa.

Vả lại, cô biết bây giờ trên tay của Tả Bân còn đang cầm con dao để cảnh cáo cô.
- Tả Bân, ông đừng có làm bậy.

Mau thả tôi ra!
Từ giây phút biết được mình bị cô lừa thì trong đầu Tả Bân chỉ còn một suy nghĩ đó là để cho cô nếm trải cảm giác đau đớn giống như hắn, để cô biết cô là ai.
- Mạt Mạt, nhớ kỹ cháu là người của ai.
Hắn vừa nói vừa bắt đầu dùng con dao nhỏ trong tay, chầm chậm cắt vào da thịt trắng mịn ngay một bên bả vai của Lãnh Di Mạt….
- Aaaaa….đau…đau….không được….dừng lại, mau dừng lại….aaa….
Cảm giác đau đớn xé da xé thịt ăn sâu vào trong từng tế bào của Lãnh Di Mạt, hai tay nắm chặt góc bàn để tìm điểm tựa, đau đến không thở nổi.

Cô vùng vẫy và hét lên từng tiếng thất thanh nghe mà nao lòng.

Nhưng Tả Bân sẽ không vì cô kêu la mà buông tha cho cô, ngược lại hắn càng thêm phấn khích.


Bàn tay cầm con dao nhỏ rạch từng đường dứt khoát và rất sâu trên da thịt của cô, máu chảy thành một đường rất dài và càng lúc càng nhiều hơn, ướt thành một mảng khắp tấm lưng trần, một tay còn lại của hắn thì đang ấn chặt gáy của cô để ép cô dán chặt vào bàn ăn.

Ngón trở đeo nhẫn đang ồn lực trọng tâm vào lưỡi dao, từng đường mà hắn rạch đều không phải lung tung và tùy ý, đó là bắt đầu của một con chữ.
- Mạt Mạt, cảm giác thế nào? Đau lắm đúng không? Lúc chú rơi xuống vực cũng đau như vậy đấy.

Cháu cũng phải thử nếm trải cảm giác đau đớn này mới được.
Lưỡi dao di chuyển được một đoạn thì Tả Bân lại tâm sự với Lãnh Di Mạt một chút.

Máu của cô đã sắp chảy cạn rồi nhưng chữ hắn muốn viết vẫn còn chưa xong mà.
Lãnh Di Mạt cắn chặt răng chịu đựng cơn đau đang lan tràn khắp người, mồ hôi túa ra đầy trán và thái dương, cô vẫn gắng gượng muốn vùng vẫy ra khỏi sự kìm kẹp của hắn.
- Tả Bân, ông, ông mau dừng lại, dừng lại, tôi sắp không chịu nổi nữa….dừng lại….
Thấy cô định vùng vẫy, Tả Bân liền ấn chặt cô xuống hơn nữa, lưỡi dao càng đâm sâu thêm, giọng hắn trầm ấm bên tai cô thủ thỉ cảnh cáo.
- Dao của chú không có mắt đâu, cho nên cháu đừng cử động lung tung, chú không biết nó sẽ đâm vào chỗ nào nữa.
Máu trên lưng của Lãnh Di Mạt chảu càng lúc càng nhiều, mồ hôi cũng ướt đẫm, toàn thân như bị rút cạn sinh lực, cảnh vật trước mặt cũng vô định không rõ ràng, thều thào từng tiếng một.

- Tả Bân, làm ơn, làm ơn dừng lại đi…tôi, không thể, chịu nổi nữa…đau, thực sự rất đau mà…
Chữ mà Tả Bân muốn khắc đã được một nửa, hắn càng hài lòng nhếch môi, hoàn toàn chẳng quan tâm gì đến những tiếng van xin của Lãnh Di Mạt, giống như một kẻ mất trí, tạm dừng tay để đưa ngón tay đang dính đầy máu của cô lên miệng, thích thú mút sạch máu trên ngón tay như đang thưởng thức chiến lợi phẩm của mình.
- Mạt Mạt, máu của cháu rất ngọt đấy.
Cho dù đang rất đau nhưng Lãnh Di Mạt vẫn nghe rất rõ những lời mà Tả Bân vừa nói, và cô cũng đoán ra hắn đang làm trò biến thái gì.

Không cần nhìn tận mắt mà chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến cô buồn nôn rồi, đúng là tên thần kinh bệnh hoạn mà!
Máu tươi chảy dọc khắp tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, tạo thành một mảng khiến người nhìn phải đau xót cả ruột gan, không khí cũng vì vậy mà đượm mùi máu tanh, có thể xộc thẳng vào trong khoang mũi.
Ý thức của Lãnh Di Mạt đã dần dần mơ hồ, không nhìn rõ được mọi vật trước mắt nữa, toàn thân cũng mềm nhũn như bột, ngất lịm đi trên bàn ăn lúc nào không hay….cũng đúng lúc đó, Tả Bân cuối cùng cũng đã dừng tay, vì chữ mà hắn khắc lên lưng của cô đã hoàn thành, một chữ “Tả” với tất cả đường nét đều được tạo ra từ máu thịt của nữ nhân, rút cạn chút sinh lực cuối cùng của cô.

Nhìn chữ được khắc trên lưng của Lãnh Di Mạt, Tả Bân càng hài lòng mà nâng khóe môi, đó là nụ cười của một kẻ thống trị, trên người cô đã có ký hiệu của hắn, cả đời này cô chỉ có thể là người của Tả Bân hắn, bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng đụng vào!
- Mạt Mạt, cháu xem, sau khi thành sẹo sẽ rất đẹp đấy.
Hắn nói một câu với Lãnh Di Mạt, đồng thời cũng nhận ra nữ nhân nằm trên bàn sớm đã ngất đi.

Đương nhiên trong cơn phấn khích này, hắn càng không thể để cô trốn bằng cách này, muốn trốn, còn không đến lượt cô quyết định.
- Mạt Mạt của chú, chúng ta còn chưa chơi xong mà cháu đã ngủ vậy rồi, thật là hư.
Đáy mắt đang dần dần dấy lên một màu dục vọng, nhìn nữ nhân nằm bất động dưới thân, hắn một tay vén váy của cô lên cao, để lộ cặp mông căng tròn, lán mịn, vừa chạm tay vào đã không thể khắc chế được ham muốn nguyên thủy nhất.

Vừa cúi đầu xuống liếm một đường dọc con dấu được khắc trên lưng của cô, đồng thời bàn tay bên dưới cũng đã nhanh chóng cởi bỏ thắt lưng và khóa quần, thuần thục đem thứ nam tính thức tỉnh từ lâu giải phóng ra ngoài, trực tiếp ma sát bên cặp mông căng tròn của nữ nhân, hắn muốn cô không thể nào mà ngủ được khi bị hắn cắm vào mà xâm chiếm.


Không chờ đợi quá lâu, một tay hắn vén chiếc quần nhỏ mà Lãnh Di Mạt đang mặc qua một bên, thô bạo đem vật nóng hổi kia tiến thẳng vào nơi sâu nhất của cơ thể cô, bắt đầu một trận điên cuồng luật động....
- Ummm.....Aaaaaa.....
Vết thương còn không ngừng chảy máu nay còn bị liếm láp thô bạo như vậy, hạ thân lại còn có vật căng trướng kia xâm nhập càng sâu, Lãnh Di Mạt bị ép tỉnh lại trong cơn mê.

Phải chịu đựng thêm một trận giày vò sống không bằng chết nữa...
- Mạt Mạt của chú, cuối cùng cháu cũng chịu tỉnh rồi.

Ghi nhớ cảm giác này, dù có chết cũng không thể quên.
Nghe tiếng kêu của Lãnh Di Mạt, Tả Bân càng thêm phấn khích, hạ thân càng tăng nhanh tốc độ ra vào, không cho cô một phút nào nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng lại cúi đầu áp lên lưng của cô, liếm sạch những giọt máu mới chảy ra...
- Aaaa...ummm....Tả Bân, Tả, Tả Bân, dừng, dừng lại.

Tôi cầu xin ông, xin ông, mau dừng, dừng lại....aaa...đau....đau....
Phòng ăn bây giờ ngoài mùi tanh nồng của máu tươi còn có mùi hoan ái nồng nhiệt, tiếng thở dốc nặng nề đầy nam tính, tiếng rên rỉ non nớt đáng thương của nữ nhân đang chịu đựng cơn tra tấn, tất cả tạo thàng một loại tình thế khó mà lí giải..