Khung cảnh hỗn loạn lên cả lên bị xô đẩy chen chúc một hồi dần tan biến người thì hoàn toàn không còn Dương Di ở quảng trường nữa.
Dương Di bên này đi ra khỏi Quảng trường nhưng đứng gần ở đấy chờ Trương Tiêu đi ra.
Chờ lâu như vậy cũng không thấy bóng dáng Trương Tiêu, cô định đi vào quảng trường tìm anh nhưng chưa kịp đi thì một bàn tay bắt lấy cánh tay cô.
Dương Di quay đầu là hai ông chú khá lớn tuổi.
Một trong hai lên tiếng.
- ‘’ Cô gái à cháu biết đường đi đến tiệm thuốc tây gần đây không ‘’
Dương Di rụt tay lại rồi gật đầu, ông chú kia nói tiếp.
- ‘’ Nó ở đâu vậy ‘’
Dương Di luống cuống vì không thể nói chuyện được, cô chỉ tay lung tung lên hết cả nên ông chú nhận ra được tưởng cô là người câm liền cất giọng.
- ‘’ Cháu không nói được à ‘’
Dương Di gật gật đầu, Ông chú ấy nhìn qua người bạn bên cạnh khoảng 2 giây rồi lại nhìn Dương Di nói.
- ‘’ Vậy cháu có thể dẫn hai chú đi đến đó được không ‘’
Dương Di nghe xong e ngại nhìn về phía quảng trường sợ Trương Tiêu không tìm được cô.
Giọng ông chú kia lại nói lên.
- ‘’ Chú đang cần thuốc gấp cho vợ nên cháu giúp chú được không ‘’
Cô chần trừ một lúc rồi gật đầu đi lên phía trước, hai người đàn ông đi theo sau.
Cô đi một hồi xa quảng trường thì Trương Tiêu mới bức rứt chạy ra loay hoay gãi đầu nhìn xung quanh.
- ‘’ Đáng lí phải chờ ở đây chứ không lẽ về trước rồi à’’
Anh vố định đi ngược đường của đường mà Dương Di thì nghe giọng đàn ông vọng lên bên ngõ kia ‘‘Giữ nó lại đi nó không nói được không ai phát hiện đâu’’
Trương Tiêu quay đầu nhìn con đường kia nhẹ giọng nói chuyện với bản thân.
- ‘’ Tiếng gì vậy mình nghe lầm à ‘’
Đang bàng hoàng thì một bà cô đi ngang lôi con heo theo sau bị bịt miệng, vừa lôi đi vừa nói.
- ‘’ Mày không nói được nữa đâu nên ngoan ngoãn về nhà đi, ngày mai còn lên nồi đãi khách quý nữa ‘’
Trương Tiêu ‘’…’’
//Thì ra là heo, tiếng bên kia chắc cũng vậy//
Anh dứt khoát quay đầu đi ba bước lại có giọng vang lên ‘‘Con nhỏ câm này mày dám cắn tao à’’
Vừa nghe xong Trương Tiêu quay đầu lại không nghĩ ngợi nhiều chạy về phía kia vừa đi vừa nói lớn.
- ‘’ Di Di em ở đâu, Di Di nghe thấy không ‘’
Nói đến đây lại thấy bản thân ngu ngốc biết rõ cô không nói chuyện được thì có nghe cũng không trả lời được.
- ‘’ Dương Di, Hạ Dương Di em nghe thấy thì cắn người bên cạnh la lên đi ‘’
Hai người đàn ông đang giữ tay chân cô chặt chẽ làm sao cắn được đây, Cô bị giữ ở một góc hẻm cách rất gần Trương Tiêu.
Tên đàn ông lớn tuổi kia cởi cúc áo của cô ra gần hết, bực tức bản thân đến mở miệng nói chuyện cũng không được lại im phanh phách khi sắp bị quấy rối đến nơi.
Bóng dáng Trương Tiêu đi lướt qua con hẻm nhỏ, anh vừa gọi tên cô vừa chùi nước mắt trên gò má.
Khi Trương Tiêu đi hụt mất thì giọng nói lại vang lên tên anh.
- ‘’ Trương Tiêu ‘’
Trương Tiêu quay đầu lại đây chính là giọng của Dương Di, giọng nói hơn hai năm rưỡi anh mới nghe thấy.
Giọng nói lại lập lại một lần nữa ‘‘Trương Tiêu’’.
Anh hoàn hồn chạy nhanh về phía giọng nói quay đầu nhìn vào con hẻm liền thấy hai người đàn ông đang cố bịt miệng Dương Di lại, áo của cô xộc xệch cúc cởi cúc gài.
Trương Tiêu lao đến như sói lôi một tên ra như điên mà đèn xuống đánh tới tấp, tên kia bị đánh vào mặt chảy máu miệng rất nhiều.
Một tên bỏ Dương Di ra cầm lấy cây gỗ bên cạnh đánh vào đầu Trương Tiêu từ sau lưng một cái mạnh, máu tươi trên đầu Trương Tiêu từ từ chảy xuống bên vành tai.
Dương Di la lớn lên.
- ‘’ Trương Tiêu ở đằng sau ‘’
Tên này khỏe hơn tên trước nhiều, một chính một mười nhào vô đánh nhau tới tấp Trương Tiêu nhân cơ hội đá mạnh vào bụng tên kia làm hắn ngã nhào xuống đất cau nhó mặt mày ôm bụng.
Anh quay đầu nhìn Dương Di, dù thắng nhưng trên người cũng đầy vết bầm lẫn máu nhìn vào đã thấy vừa đau vừa sót thế mà khi nhìn Dương Di ánh mắt vô thức mà dịu dàng mỉm cười nói.
- ‘’ Di Di em nói chuyện được rồi ‘’
Cô khẽ run môi cất giọng.
- ‘’ Bị thương rồi ‘’
Trương Tiêu lắc đầu cúi xuống cầm lấy áo khoác dưới đất bị rơi ra lúc đánh nhau đi đến gần khoác lên vai Dương Di.
- ‘’ Áo em bẩn với hỏng rồi, khoác lên về nhà sẽ không thấy gì đâu ‘’
Nói xong vẫn theo thói quen nắm cổ tay Dương Di rồi đi.
Trương Tiêu chưa bao giờ nắm lấy bàn tay của cô mà luôn chỉ nắm cổ tay.
Bởi vì hắn không muốn cô hiểu lầm là đang tiếp cận cô, hắn muốn Hạ Dương Di biết được Trương Tiêu này tôn trọng cô.
Đi được nữa đường anh cất giọng lên.
- ‘’ Em gọi tên anh một lần nữa được không ‘’
Dương Di không nghĩ ngợi liền làm theo.
- ‘’ Trương Tiêu ‘’
- ‘’ Nói lại lần nữa đi ‘’
- ‘’ Trương Tiêu Trương Tiêu ‘’
- ‘’ Lại một lần nữa ‘’
- ‘’ Tên khốn Trương Tiêu ngốc ‘’
- ‘’ Em mắng anh à đúng thật là ‘’.