Chú Chắc Không

Chương 6: Chương 6





Mở cửa ra không thấy Dương Di đâu nhưng trong phòng tắm lại nghe tiếng nước xả
- Tắm sao?
Tạ Kiến Minh đi lòng vòng trong phòng Dương Di nữa tiếng đồng hồ.

Hạ Tử Hầu ngồi chờ Tạ Kiến Minh quay lại chơi game
- 30 phút rồi sao Chú ấy chưa đi vệ sinh xong!
Một lát sau Dương Di đi ra với quần ngắn và áo croptop ngắn vừa lâu khô tóc đưa mắt lên thấy Tạ Kiến Minh ngồi trên ghế nhìn.

Cô giật mình la lên một tiếng to
Hạ Tử Hầu ở dưới cũng nghe được liền chạy đến trước phòng Dương Di, Vì biết cô không thích cho ai vào phòng nên Tử Hầu chỉ đứng trước cửa hỏi
- Chị sao vậy
Dương Di lấy lại bình tĩnh nhẹ giọng đáp
- Không sao, chỉ là có gián thôi
- Gián sao!.

.

Hạ Tử Hầu nhớ lại khung cảnh lúc nhỏ chị mình luôn bắt gián dọa mình chạy vừa khóc thì thấy vô lý chị ấy có bao giờ sợ con gián đâu chứ.

Nghe tiếng bước chân đi xuống, Dương Di liếc sang nhìn Tạ Kiến Minh giận dữ nói
- Tạ Kiến Minh chú vào phòng tôi không xin phép có tin tôi nói với bố không
Tạ Kiến Minh nhìn cái eo nhỏ của Dương Di chuộc dạ liền quay sang chỗ khác nói

- Trên bàn có quà cho Di Di đó
Dương Di nhìn trên bàn có hộp to nghi ngờ bước đến gần nhìn anh nói
- Sao tự nhiên cho quà, trong đó là gì vậy
- Mở ra đi
Dương Di từ từ mở hộp ra trong đó là bánh trà xanh cô thích ăn, Vừa thấy nhiều bánh thế Dương Di liền thay đổi sắc mặt cười vui vẻ nhìn Tạ Kiến Minh
- Cảm ơn, sao biết tôi thích ăn cái này vậy
- Đương nhiên là biết rồi
Cô quay đầu nhìn anh thản nhiên nói
- Cảm ơn giờ chú ra ngoài được rồi đó
Tạ Kiến Minh đưa mắt nhìn lên cổ cô
- Vết cắn mất rồi sao
Dương Di nghe xong nhớ đến câu Vị cũng được mà Tạ Kiến Minh nói hôm trước cô liền cười nham hiểm ghé sát nhìn anh nói.

- Đừng nói với tôi là chú tặng bánh cho tôi vì muốn cắn lại cổ tôi sao
Tạ Kiến Minh phì cười nhìn xuống eo cô nói
- Vốn không có ý định đó nhưng nếu bạn nhỏ Di Di cho thì đương nhiên là muốn rồi
Dương Di thay đổi sắc mặt đáp
- Chú lưu manh, ra ngoài đi
Tạ Kiến Minh liền kéo cô ngồi xuống trên đùi của anh rồi vươn tay ôm eo cô ghé sát vào tai nói nhỏ
- Sau này có khách là đàn ông thì đừng mặc đồ thoải mái như này
Giọng nói của Tạ Kiến Minh gần tai làm cô giật mình
- Tôi không tính ra khỏi phòng nên mặc như vậy, tại chú tự ý vào phòng tôi!.


Giọng của Hạ Tử Hầu từ ngoài vang lên
- Chị à, có chú Kiến Minh trong phòng chị không
Tạ Kiến Minh cố tình nói to
- Chú ở trong này
Dương Di hốt hoảng kéo tay Tạ Kiến Minh ra khỏi eo nhưng không được liền bắt đầu sợ
- Chú bị điên à buông ra
- Hai người làm gì trong đó vậy em vào nha
Hạ Tử Hầu liền xoay tay nắm cửa nhưng mà cửa khoá trong rồi làm anh thắc mắc
- Cửa khoá rồi sao
Nghe xong Dương Di thở phào nhẹ nhõm tưởng sắp bị phát hiện rồi, Tạ Kiến Minh nhìn cô sợ hãi như vậy liền vui mừng trong lòng giả vờ nói
- Khoá rồi à, chắc lúc nãy chú đóng nhầm! Tử Hầu cháu xuống trước đi rồi chú xuống sau
- Ờ được ạ
Dương Di liếc mắt nhìn Tạ Kiến Minh bực bội nói
- Buông tay ra
- Rốt cuộc Di Di sợ gì vậy chứ, chú với Di Di cũng chẳng phải đang vụn trộm mà sợ gì
- Sợ Tử Hầu hiểu lầm thôi!.

chú buông tay ra đi tôi thay đồ
Tạ Kiến Minh từ từ buông ra không trêu cô nữa
- Nhớ kĩ sau này đừng mặc đồ như vậy trong lúc có chú
- Biết rồi
Nói xong cô liền đẩy Tạ Kiến Minh ra khỏi phòng đóng chặt cửa lại
- Tạ Kiến Minh không phải vì hộp bánh tôi đánh chú một trận rồi!.

lúc trước cắn cổ hôm nay ôm eo chú bị bi3n thái à
Hạ Tử Hầu thấy Kiến Minh đi xuống liền vui vẻ nói
- Chú trong phòng chị ấy làm gì vậy, lâu muốn chết
- Không có gì chỉ là nói chuyện bình thường thôi.