Chú, Anh Cũng Có Một Chút Đáng Yêu

Chương 31: 31: Chương 29






???? Edit: Miahem
Haizzzz, thôi ai thương tui thì vote sao cho tui nhé.????
Kiều Mộc cởi áo khoác phủ lên người Cố Nhạc Nhiên, quay vào phòng, xốc chăn của Vu Bác lên, "Bị liệt sao ngủ dữ vậy, dậy high đi nào!"
Vu Bác mơ mơ màng màng ngồi dậy, toàn thân trần truồng, trên người chỉ mặc mỗi quần cộc.

Vừa nhìn thấy Cố Nhạc Nhiên, "Fuck!"
Nhanh chóng đắp chăn lại, lấy ra một chiếc áo phông mặc vào, "Sao em lại về rồi, chú em đâu?"
"Đừng nhắc đến chuyện đó nữa." Cô vào phòng tắm, thay quần áo.

Kiều Mộc: "Hình như cô ấy bị chú mình giáo huấn một trận."
Vu Bác: "Nhìn vẻ mặt này, khẳng định còn thảm hơn bị đánh đòn nữa."
Hai người trao nhau một ánh mắt, quyết định ngậm miệng không đề cập tới người đó.

Cố Nhạc Nhiên thay xong quần áo, từ phòng tắm đi ra, "Mình trở về ký túc xá đây."
"Cứ ngủ ở đây đi, anh và Kiều Mộc sẽ chen chúc một giường là đủ rồi." Vu Bác nói.

"Ngủ chung với hai người?" Cô trêu chọc, "Cẩn thận mình sẽ mang đến thuốc men cùng sự chăm sóc đặc biệt cho hai người đó."

Nhắc tới chuyện này Vu Bác liền áy náy, "Vừa rồi cảnh sát gọi điện đến, nói rằng video chúng ta cung cấp cho cơ quan quản lý ma túy, còn có kết quả rửa ruột của em trong bệnh viện có thể được dùng làm bằng chứng, chắc chắn rằng kẻ hiếp dâm sẽ bị cảnh sát bắt."
"Thật không?" Cô nhướng mày, "Vậy là tốt rồi."
Cây cao to thở dài, "Câu cá chấp pháp*, tốt cái rắm."
(*có nghĩa là dùng cách không quan minh chính đại để thực thi pháp luật)
Cố Nhạc Nhiem: "Nếu cậu không nói, tôi không nói, anh ấy không nói, thì không coi là câu cá chấp pháp, mà là vì dân trừ hại."
Vu Bác đưa tin nhắn cho Cố Nhạc Nhiên xem, "Lời cảm ơn từ người trợ giúp nặc danh."
Cô chỉ liếc mắt, "Không có tiền?
Vu Bác: "Luật sư Cố, trợ giúp pháp lý là miễn phí."
Kiều Mộc: "Tiền thuốc men làm sao bây giờ?"
Vu Bác: "Chúng ta ra ngoài ăn một bữa đi."
Cố Nhạc Nhiên: "Được đó, chúng ta cùng nhau ăn mừng chiến công lần này."
Ba người đến quán ăn khuya gọi vài món xào cùng mấy chai bia ở gần làng đại học.

Rượu quá ba tuần, nói chuyện cũng liền câu được câu mất.

Kiều Mộc cầm một cái chân tôm hùm chỉ vào Cố Nhạc Nhiên: "Cậu rốt cuộc có phải con gái không, để bắt được tội phạm, thật sự dám thử cả thuốc.

Mình hỏi cậu, thuốc kích dục uống tốt không?"
Cô rót nửa ly bia, "Không mùi vị."
Vu Bác xì một tiếng.

Kiều Mộc: "Cảm giác uống vào như thế nào?"
Cố nhạc nhiên: "Cảm giác của methoxyflurane, cyclopropane, isoflurane."
Kiều Mộc: "Thôi được rồi, không cần đánh đố học tra, cảm ơn."
Cố Nhạc Nhiên: "Chỉ là thuốc an thần mà thôi."
Kiều Mộc: "Không có di chứng gì sao?"
Động tác cầm chai bia của cô dừng một chút, nhớ tới màn quấn quít nảy lửa với Lục Trạch Vũ vừa rồi, ngưỡng cổ rót một ly, "Không có."
Uống say rồi, không khỏi nghi ngờ: "Đột nhiên tớ cảm thấy, chúng ta làm như vậy, cực kì ngu ngốc?"
Vu Bác: "Tuổi trẻ ai mà không một lần ngu ngốc.

Hửm?"

Kiều Mộc: "Người nào không ngốc thì người đó uổng phí tuổi trẻ quá rồi."
Cô gật gật đầu, "Hai ngươi rất xứng."
Sau khi Vu Bác trả tiền, điện thoại di động của Cố Nhạc Nhiên đổ chuông.

Là Lục Trạch Vũ.

Sắc mặt Kiều Mộc liền biến đổi, phản ứng rất nhanh, lướt qua một bên.

Cố Nhạc Nhiên đưa điện thoại cho Vu Bác bên cạnh, "Anh trả lời đi."
Vu Bác: "Lại là anh sao?"
Cố Nhạc Nhiên: "Ai bảo lúc em đang rửa ruột anh trả lời điện thoại làm gì?"
Vu Bác đuối lý, đành nhận điện thoại, "Xin chào?"
Sau đó điện thoại đã bị treo.

Cố Nhạc Nhiên tỏ vẻ buồn bã, lấy lại điện thoại, vỗ vai Vu Bác, "Vất vả rồi, bạn trai giả.

Vu Bác: "......!Có thể hay không đem chữ giả bỏ đi?"
Kiều Mộc: "Không thể."
Cái gọi là luật rừng, luôn phải có qua có lại.

Sau khi kẻ hiếp dâm bí ẩn bị kết án, không lâu sau, một nhóm xã hội đen đã đến tìm cách trả thù cho huynh đệ của mình.

Oan gia ngõ hẹp, thời điểm Cố Nhạc Nhiên cùng Vu Bác đang đi trong một con hẻm nhỏ.


Một tên côn đồ tóc vàng đứng mũi chịu sào: "Con đàn bà đê tiện, hại huynh đệ của lão tử mang ký hiệu ngồi xổm, mẹ nó các ngươi ở chỗ này anh anh em em?"
Cố Nhạc Nhiên nhìn nhìn Vu Bác, "Gọi anh đó, con đàn bà đê tiện."
Phía trước không có người, phía sau lại không có đường thoát thân, Vu Bác căng da đầu nói: "Các người muốn làm gì?"
Một tên côn đồ tóc đỏ ngậm thuốc lá nói: "Không phải cô ta vu oan cho huynh đệ của tao sao? Hôm nay bọn tao đem mày thủ hạ lưu tình một chút!"
Vu Bác hét lên: "Tôi đã báo cảnh sát rồi!"
Một tên côn đồ tóc xanh phun nước bọt nói, "Báo con mẹ mày, anh em lên!"
Ba màu cơ bản đỏ, vàng và xanh dương hung hăng lao về phía hai người bọn họ.

Vu Bác thư sinh văn nhã làm sao có thể là đối thủ của bọn chúng? Tên tóc đỏ dùng một chân đã đá anh ta văng xa cả con phố rồi.

Cố Nhạc Nhiên nhìn Vu Bác đang cuộn tròn trên mặt đất, cắn miếng thịt dê cuối cùng trên xiên nướng, hai mày nhíu chặt, buông xiên que trong tay xuống, vừa nhai vừa liếc nhìn ba tên côn đồ với ánh mắt khiêu khích, không hề sợ hãi.

Ba tên đó nhanh chóng bị chọc giận, la hét xông về phía Cố Nhạc Nhiên.

Tác giả có lời muốn nói: Sau khi sống lại, bang chủ sẽ rất dũng cảm?.