???? Edit: Miahem
Truyện này ko có mấy người đọc cơ mà vẫn bị reup rồi mọi người ơi, sầu thương lun.
Vì truyện cũng không nổi bật lắm và đây là hố đầu tiên mình đào nên bộ này sẽ không set pas.
Còn nào full thì mình chưa biết nhưng vẫn mong các độc giả ủng hộ ????????????????
Lục Trạch Vũ đã lái xe suốt cả đêm.
Khi gần đến nơi, anh gọi điện thoại cho Cố Nhạc Nhiên.
"Xin chào!" Là một cậu bé bắt máy, nhưng không phải Vu Bác.
Không chờ anh mở miệng, cậu nhóc kia bắt đầu tự giới thiệu, "À, cháu là ——"
Giọng anh lạnh như băng, "Tôi mặc kệ cháu là ai, hiện tại, lập tức, bảo Cố Nhạc Nhiên lại đây nghe điện thoại!"
Cậu ta "Ồ" một tiếng, "Hiện tại thì không được, Cố Nhạc Nhiên đang tắm."
Anh không nhẫn nại nói, "Các cậu đang ở bệnh viện nào?"
Cậu ta trả lời: "Không phải ở bệnh viện, chúng cháu thuê một phòng trong khách sạn."
Hắn mới vừa báo xong địa chỉ, Lục Trạch Vũ liền cúp điện thoại.
Chiếc xe thể thao đang phóng nhanh trên đường như một mũi tên đứt dây, nhìn tư thế này không giống như đi gặp người bệnh, mà giống như vội vàng đi giết người mới đúng.
Tới nơi, vừa xuống xe, đập vào mắt là một mảnh xa hoa truỵ lạc, có thể gọi là phố Queens Hotel của làng đại học.
Trên hành lang có một cặp tình nhân hôn nhau say sưa, hàng xóm cách vách truyền ra tiếng kêu xấu hổ.
Huyệt thái dương của anh nhảy thình thịch, ấn xuống chuông cửa.
Cửa mở.
Là Kiều Mộc, "Tại sao chú lại tới đây?"
Lục Trạch Vũ mặt lạnh như băng, một bên đẩy cửa đi vào, một bên quan sát xung quanh.
Một căn phòng tiêu chuẩn có hai giường, khăn trải giường lộn xộn không ra hình dạng, quần áo vương vãi khắp nơi trên sàn.
Vu Bác đứng ở mép giường, xấu hổ mà hướng anh cúi đầu khom lưng, "Chào chú!"
Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Cố Nhạc Nhiên sắc mặt đỏ bừng từ trong đó đi ra.
Mái tóc cô rối tung, có chút lộn xộn, chiếc áo choàng tắm dài rộng thùng thình lung được treo ở trên người, để lộ xương quai xanh trắng nõn, câu dẫn người khác mơ màng.
Nhìn thấy Lục Trạch Vũ, cô lắp bắp kinh sợ: "Sao chú lại ở đây?"
Kiều Mộc gãi đầu, giải thích nói: "Vừa rồi xem tắm rửa, nên mình tiếp giúp một cuộc điện thoại, chỉ là không nghĩ tới đã trễ thế này, chú ấy còn chạy tới."
Lục Trạch Vũ xoa xoa huyệt thái dương đau đớn của mình, chỉ vào Cố Nhạc Nhiên, "Cháu, đi theo tôi."
Nói rồi cũng không giải thích gì thêm, nắm cổ áo của cô lên, xách đi như xách gà vậy.