Chú Ái Tinh Không

Chương 239




Editor: Nguyệt

Cốc Vũ vỗ vai râu quai nón. Hai người là bạn lâu năm. Quân của râu quai nón có tiếng là quân tinh nhuệ trong quân khu IV. Những người như thế một khi xảy ra chiến tranh chắc chắn sẽ phải làm quân tiên phong, đối mặt với người cải tạo gene chưa tiếp xúc bao giờ, tất nhiên là chịu khổ hơn người khác.

Râu quai nón dẫn dắt đội quân đó đã lâu, nhìn cấp dưới của mình từng người từng người chết trong tay lũ cải tạo gene hung tàn, trong lòng chắc chắn sẽ thấy khổ sở.

Trông gã ác với các tân binh như thể chẳng màng sống chết của họ thế thôi, chứ thực ra nếu gã không quan tâm thật thì đã chẳng tốn công tốn sức huấn luyện làm gì.

Đám tân binh này nếu không có áp lực, không được rèn luyện nhiều, thì một khi lên chiến trường có khi còn chẳng bằng vật hy sinh.

Bên này râu quai nón với Cốc Vũ đang theo dõi tình hình chiến đấu trên tinh cầu, còn bên kia các đội tân binh đang điên cuồng săn giết động vật và lũ săn trộm.

Rút kinh nghiệm lần trước, hiện giờ các binh lính đi săn trông cũng ra hình ra dạng rồi, ít nhất thì lúc gặp săn trộm không còn thảm hại như trước nữa.

Tiểu đội của Ariel và Chung Thịnh không mấy nổi bật, điểm số cũng tích lũy từ từ mà vững chắc, nằm trong số hai mươi đội đứng đầu.

Trước khi ra khỏi căn cứ, Chung Thịnh rất thông minh trao đổi bản đồ tinh cầu với lính của căn cứ. Tuy là họ không thông thuộc địa hình nơi đây như bọn trộm, nhưng đã khá hơn nhiều các tân binh không có chuẩn bị.

Bốn lính cũ, bốn lính mới, dưới sự dẫn dắt của Ariel, đi săn thú đâu ra đấy. Sau hai ngày tiếp xúc, hiện giờ bọn họ đã hoàn toàn nể phục Ariel và Chung Thịnh.

Bốn anh lính cũ nhận thức rõ chênh lệch giữa Ariel với bản thân hơn bốn tân binh còn ngây ngô kia rất nhiều. Họ xem thường những kẻ đạt quân hàm trong trường nhờ lý luận suống, nhưng đối với người có bản lĩnh thực sự thì rất khâm phục.

Chưa nói đâu xa, chỉ riêng bản đồ tinh cầu thôi đã khiến họ phải nhìn Ariel và Chung Thịnh với con mắt khác.

Lấy bản đồ có khó không?

Đáp án là không.

Trên bầu trời có vệ tinh, các binh lính lúc nào cũng có thể tải được bản đồ mới nhất. Nhưng cái họ tải được chỉ là bản đồ tối giản thông qua hệ thống tra xét của vệ tinh, không thể sánh với bản đồ được đánh dấu chi tiết qua quá trình thăm dò nhiều năm mà Ariel và Chung Thịnh lấy từ chỗ quân lính của căn cứ.

Đừng coi thường tấm bản đồ nho nhỏ đó, bản đồ càng chi tiết bao nhiêu thì càng có thể cứu mạng bạn bấy nhiêu trong những lúc hiểm nghèo.

Một hang động, một vùng đất trũng, một đầm lầy, vệ tinh có thể tra xét được, nhưng sẽ không đánh dấu chi tiết. Còn bản đồ trong tay Ariel thì lại được ghi chú rất rõ ràng hầu hết các khu vực trên tinh cầu, thậm chí còn có vị trí nghỉ ngơi của các loài động vật hoang dã cùng khu vực mà lũ săn trộm thường hoạt động. Có tấm bản đồ này rồi, bọn họ chẳng những tiết kiệm được thời gian thăm dò địa hình, mà còn lợi dụng được địa hình để đặt bẫy lũ săn trộm.

Ngày đàu tiên, nhóm Ariel không may bị đưa đến khu vực bảo hộ động vật quý hiếm, số lượng con mồi có thể săn cực kỳ ít. Nếu không có tấm bản đồ kia, chắc phải mất ít nhất hai ngày họ mới nhận ra điều này. Nhưng nay có bản đồ trợ giúp, họ ngay lập tức gấp rút lên đường, di chuyển sang khu vực khác, đến giữa trưa ngày hôm sau thì đến được khu săn thú kích cỡ lớn.

Nhìn bọn họ ngày đầu tiên đã hành quân vội vàng, vài tiểu đội bắt gặp họ trên đường còn cười nhạo, cả tinh cầu đều là bãi săn, vội vàng đi sang nơi khác như thế thì có ích gì?

Các thành viên trong đội chẳng thèm để ý đến họ. Dưới chính sách đàn áp mạnh bạo của Ariel, tám người trong đội từ lâu đã nhận thức rõ ai mới là lão đại ở đây. Chưa nói đến chuyện họ có tấm bản đồ chi tiết ghi rõ khu vực này chẳng săn được gì, chỉ cần Ariel ra lệnh một tiếng, cho dù không có bản đồ, thì họ vẫn sẽ phục tùng làm theo.

Mấy tân binh còn mỉa thầm trong lòng: Cứ cười đi, chờ khi bọn mày chẳng tìm được con mồi nào ở đây, không kiếm đủ một trăm điểm, bị gọi là vô dụng, xem có còn cười được không.

Một ngày trời lặn lội đường xa, trên đường đi gặp hai tiểu đội tân binh đang vật vã vây bắt động vật kích cỡ tầm trung, thành viên tiểu đội Ariel bỗng có cảm giác vượt trội hơn người.

Nhìn đi, đây chính là sự chênh lệch!

Có một đội trưởng ưu tú, bọn này làm đội viên cũng được thơm lây!

Tám đội viên vui vẻ nghĩ vậy, dọc đường đi có gặp một vài con thú, nhờ sự chỉ huy của Ariel, cả đội dễ dàng bắt được con mồi mà không tổn thất gì. Lúc trước còn ở trên tàu, khi rất nhiều tiểu đội lục đục nhau tranh giành quyền lãnh đạo tiểu đội, tiểu đội của họ lại bị Ariel ép dùng phần lớn thời gian rèn luyện trong phòng tập.

Lúc mới bị ép đến phòng huấn luyện, họ còn không phục, nhưng giờ nhìn tám người phối hợp ăn ý với nhau, ai nấy đều đã hiểu ra.

Bọn họ là bộ đội, là một chỉnh thể, chỉ khi phối hợp với nhau mới có thể phát huy ưu thế bản thân một cách tối đa. Họ không chiến đấu một mình, mà sau lưng còn có đồng đội mình vô cùng tin tưởng.

Mâu thuẫn giữa ma mới và ma cũ không kịp bộc phát lúc trước nay cứ thế bị Ariel dẹp bỏ trong âm thầm. So với việc dùng bạo lực để lập quyền uy tiểu đội trưởng, biện pháp “cây gậy” của Ariel có hiệu quả tốt hơn nhiều.

Tìm một khoảnh đất trống, Ariel quan sát một vòng xung quanh rồi hạ lệnh: “Nghỉ ngơi.”

Tám đội viên tự giác chia ra hai người canh gác, bốn người dựng trại, hai người xử lý con mồi săn được hôm nay, nhóm lửa nấu ăn.

Hai ngày tiếp xúc khiến tiểu đội này bắt đầu lộ ra phong cách cá nhân của Ariel. Dù không để tâm huấn luyện đội viên thì khí chất tác phong vô hình tỏa ra từ Ariel vẫn khiến họ vô thức noi theo.

“Chúng ta đã vào phạm vi thường xuyên hoạt động của những kẻ săn trộm, mọi người phải cẩn thận. Đêm nay mở rộng phạm vi gác lên ba trăm mét, chuẩn bị tinh thần bị tập kích bất cứ lúc nào.”

“Rõ, thưa đội trưởng.”

Ăn xong bữa tối đơn giản, phân công hai người đi gác, Ariel và những người còn lại lần lượt chui vào túi ngủ nghỉ ngơi.

Trên tinh cầu này ngoài các loài động vật hoang dã ra chẳng có công trình kiến trúc nào cả. Trong hoàn cảnh này, Ariel sẽ không để lính của mình lãng phí năng lượng vào loại hoạt động nhàm chán như đánh bạc. Ngày nào cũng đi săn đã tiêu hao phần lớn sức lực của mọi người rồi, buổi tối đi ngủ sớm mới đảm bảo cho họ đủ sức chiến đấu cho ngày hôm sau.

Cốc Vũ gõ nhẹ lên màn hình giám sát đội Ariel, cười hỏi: “Ông thấy đội này thế nào?”

“Cũng khá.” Râu quai nón lười biếng đáp: “Trong số mấy tiểu đội tôi chú ý, đội nay xem như phối hợp khá tốt.”

“Chỉ xem như phối hợp tốt thôi sao?” Cốc Vũ hỏi trêu, “Nếu chỉ như vậy thì tôi rất sẵn lòng đề cử họ với cấp trên của tôi.”

“Biến!” Râu quai nón cười mắng, ném mũ về phía ông bạn già, “Được rồi được rồi, tôi công nhận, bọn chúng rất giỏi, được chưa.”

“Ha ha … nhân tài đây.” Cốc Vũ nhìn tiểu đội Ariel thu dọn lều trại đâu ra đấy, mắt thoáng qua nét tán thưởng, “Bản đồ trong tay tiểu đội trưởng đội này không phải loại thường đâu.”

Râu quai nón không để ý đến chi tiết này, hỏi với vẻ hứng thú: “Ồ? Không phải loại thường à?”

“Chắc chắn không phải.” Cốc Vũ lắc đầu, “Nếu tôi đoán không nhầm, bản đồ trong tay họ là loại lấy từ lính trong căn cứ chúng ta.”

“Sao ông biết?”

“Ông không thấy địa điểm chúng nó chọn cắm trại trong hai ngày nay đều cách khá xa đường cái nhưng lại gần nguồn nước à? Tất cả đều là địa điểm mà lính của tôi thường chọn để hạ trại. Điều này chắc chắn không được ghi trong bản đồ của vệ tinh. Nói chính xác hơn thì, đây chỉ có thể là loại bản đồ được chú thích chi tiết của vệ binh tuần tra thường xuyên đi ra ngoài.”

“Có thật không?” Râu quai nón thấy hứng thú. Ông rất xem trọng tiểu đội này, vì từ ngày đầu tiên lên tàu, nhóc tên Ariel đã lập uy tiểu đội trưởng của mình, trấn áp được cả đội, quan trọng nhất là biện pháp cậu ta sử dụng rất hợp ý ông.

Kiểu đàn áp thô bạo đó có hiệu quả rất nhanh, nhưng nếu sau này không xử lý tốt mâu thuẫn giữa các thành viên trong đội với nhau, thì rất có thể sẽ phản tác dụng. Hiển nhiên là nhóc Ariel xử lý chuyện này rất tốt, thuận lợi giải quyết mâu thuẫn giữa các đội viên, củng cố vị trí đội trưởng của mình.