Chú Ái Tinh Không

Chương 222




Editor: Nguyệt

Ariel chẳng thèm để ý đến ánh mắt tức tối gần như sắp bốc lửa của Zaccai. Đùa chắc, trước đây lúc hắn trở thành thần tượng của Liên Bang, là thiếu tướng trẻ tuổi nhất, có biết bao nhiêu fan cuồng nhìn hắn với ánh mắt nóng bỏng hơn Zaccai nhiều. Ariel có thể không để ý đến những người đó thì đương nhiên cũng có thể ngó lơ Zaccai.

Lại nói, Ariel là ai? Là con trai tướng quân Clifford – chiến thần của Liên Bang! Thân phận, địa vị, năng lực, xét ở mặt nào hắn cũng có tư cách để kiêu ngạo, chẳng qua tính hắn không thích phô trương thôi. Nhưng với con chim khổng tước mình cực kỳ căm ghét này, hắn không ngại dùng ngôn ngữ châm chọc một phen.

Suy cho cùng thì thân phận của Ariel đã quyết định sẵn từ lúc sinh ra hắn sẽ đứng ở vị trí cực cao, những người bình thường không đáng để hắn tức giận, thỉnh thoảng có nổi tính lòng dạ hẹp hòi cũng có thể dựa vào quyền lợi nắm trong tay dạy cho họ một bài học nho nhỏ. Nhưng con chim này có thân phận đặc thù, khiến hắn nhiều lúc không ra tay được, cho nên phải dùng đến võ mồm.

“Loài thực vật này có nhu cầu cực cao đối với năng lượng. Cho nên tôi đề nghị dùng hộp năng lượng dự bị để dời sự chú ý của nó.”

“Chúng tôi không có năng lượng dự bị.” Coca nói với vẻ hơi xấu hổ.

Chung Thịnh gật đầu. Bọn họ đã đoán được từ trước rồi. Có điều năng lượng dự trữ của họ còn nhiều nên không có vấn đề gì.

Zaccai gõ gõ ngón tay, nói: “Chúng ta không thể cứ thế ném hộp năng lượng đi để dời sự chú ý của nó được.”

“Làm thế khác nào chịu chết.” Chung Thịnh bình thản nói, “Tôi đã bảo rồi, loài thực vật này rất nhạy cảm với năng lượng. Anh lấy hộp năng lượng ra chẳng khác gì biến mình thành con mồi của nó. Đương nhiên, nếu điện hạ Zaccai thích xả thân cứu người như thế thì cứ làm tự nhiên.”

Zaccai đen mặt, trừng mắt lườm Chung Thịnh. Học sinh trường Đệ Nhất có vấn đề hả? Tên mặt trắng kia thì thôi đi, sao đến cậu ta cũng đột nhiên khích bác nói đểu mình rồi? Quả nhiên Vệ Quốc vẫn tốt nhất!

“Khụ khụ, điện hạ, chúng ta cứ nghe hết kế hoạch của cậu ta đã.” Coca đứng ra giảng hòa thay nhị hoàng tử điện hạ của mình. Hết cách rồi, người trong lòng nhị hoàng tử điện hạ là người Liên Bang, nên bọn họ cũng không thể để quan hệ đôi bên quá căng thẳng.

Zaccai rầu rĩ im lặng. Từ Vệ Quốc không nhịn được nhếch môi cười trộm. Lúc trước khi còn ở trường Đệ Nhất, Zaccai làm gã ức chế không biết bao nhiêu lần. Giờ Chung Thịnh với Ariel thi nhau đả kích hắn, sao gã lại thấy thích thú thế này nhỉ?

“Khụ khụ, được rồi, Chung Thịnh, đừng lãng phí thời gian nữa. Mau nói kế hoạch chúng ta bàn bạc xong cho họ đi. Không còn nhiều thời gian đâu.” Thấy Zaccai khó chịu, tâm trạng Từ Vệ Quốc liền tốt lên, cho nên không ngại giải vây cho hắn một lần.

“Tốt thôi.” Chung Thịnh cũng hiểu mọi chuyện phải có chừng mực. Dù sao bây giờ họ vẫn đang ở trong hiểm cảnh, nhanh chóng thoát ra ngoài mới là điều quan trọng.

Zaccai chợt nhớ ra đám ám sát, vội nhắc: “À, suýt nữa thì quên. Vừa rồi lúc chúng tôi bị dây leo tấn công, lũ ám sát cũng phát hiện ra tung tích chúng tôi. Tôi lo chúng sẽ đuổi theo đến đây.”

“Biết rồi.” Ariel thản nhiên gật đầu. Kế hoạch của hắn vốn không tính đến đám ám sát, nhưng nếu chúng thực sự tìm đến đây thì hắn không ngại lợi dụng đặc tính của loài cây này để cản trở chúng một phen.

“Sau đây tôi sẽ nói kế hoạch cụ thể, mọi người hãy chú ý lắng nghe.” – Chung Thịnh nghiêm túc nói.

Những người còn lại tập trung tinh thần nghe Chung Thịnh giải thích.

“Cứ … đơn giản thế thôi?” Janessa mở tròn hai mắt không dám tin. Loài cây nguy hiểm cỡ này mà lại … dễ lừa thế sao?

Chung Thịnh ra vẻ cao siêu nói: “Bất cứ sự vật gì, chỉ cần hiểu được đặc tính của nó thì đều dễ giải quyết.”

Janessa không biết nói gì. Cô đột nhiên thấy may cho những hộ vệ chết trong trận chiến với lũ ám sát trên đường bảo vệ nhị điện hạ. Nếu họ chết vì loài cây này, nay lại biết nó dễ xử lý như thế, không biết có ức đến hộc máu không.

“Được rồi. Kế hoạch bắt đầu.” Ariel không rảnh giải thích cho họ. Chẳng lẽ hắn phải nói những thông tin đó đều do hắn thu thập được trong quá trình dẫn binh đến tinh cầu này luyện tập ở đời trước? Hắn không muốn vào viện nghiên cứu để người ta mổ xẻ. Cho nên cứ để họ tiếp tục mơ mơ màng màng như thế đi.

Ariel vừa ra lệnh, Chung Thịnh và Từ Vệ Quốc liền lập tức hành động.

Cơ giáp của nhóm Zaccai vẫn bị bọc trong tầng tầng lớp lớp dây leo, nhìn từ bên ngoài trông rất giống một quả cầu khổng lồ màu xanh lục. Còn bây giờ, bên trong quả cầu đó đang phát ra sóng năng lượng cực mạnh. “Kho trữ đồ” không còn yên tĩnh như trước, dây leo bắt đầu di chuyển, bao bọc quả cầu hết lớp này đến lớp khác, khiến nó càng to ra.

Cơ giáp của nhóm Từ Vệ Quốc vẫn không có động tĩnh gì. Khi dây leo quấn quanh họ dần tản ra, vươn dài đến chỗ cơ giáp của nhóm Zaccai, họ mới bắt đầu khởi động ở công suất thấp nhất, điều khiển cơ giáp di chuyển đến “cửa kho” bằng tốc độ ốc sên.

“Được rồi.” Theo tiếng Chung Thịnh, trung tâm của bốn quả cầu lớn dần giảm ánh sáng. Dây leo vốn không ngừng bò tới đó nay đột nhiên như mất đi con mắt, lần lượt dừng lại.

Chung Thịnh và Ariel cẩn thận trèo ra khỏi cơ giáp. Từ Vệ Quốc nhìn động tác của họ mà căng thẳng lo lắng.

Dây leo to gần bằng đùi cơ giáp, bên trên phủ đầy gai mịn chứa chất độc, quấn quanh cơ giáp cũng đủ để lại những vết xước rất sâu rồi, nếu quấn lên cơ thể người thì chắc thành thịt nát mất.

Từ Vệ Quốc vốn không muốn để Ariel làm nhiệm vụ này. Gã nghĩ nhiệm vụ nguy hiểm thế này nên giao cho người giàu kinh nghiệm, mà gã lại lớn tuổi hơn bọn họ. Nhưng chỉ một câu “Anh không hiểu biết nhiều về loài cây này.” của đối phương liền khiến gã bỏ ý định đó.

Ariel và Chung Thịnh sau khi nhảy ra khỏi cơ giáp thì bóc lớp nhựa đen đã khô dính trên bề mặt cơ giáp đắp lên người mình, rồi lấy vài hộp năng lượng dự bị. Hộp năng lượng còn chưa mở nên không gây ra sóng dao động.

Hai người chia nhau đặt hộp năng lượng và một khối vuông không mấy bắt mắt vào trong thi thể đang phân hủy của một số con thú, nhét vào qua đường miệng, xong con này lại đến con khác.

Bởi vì trong hang động không có dao động năng lượng, nên dây leo cũng lười nhúc nhích, thỉnh thoảng sẽ có một dây leo quấn lấy con mồi ở gần đó, hút chất dinh dưỡng. Mỗi lần như thế, Từ Vệ Quốc lại sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Chung Thịnh và Ariel cứ thế nhét hộp năng lượng vào thi thể động vật. Bọn họ cẩn thận tránh những dây leo trên mặt đất, cuối cùng an toàn trở lại cơ giáp.

“Phù … các cậu làm tôi lo chết đi được.” Từ Vệ Quốc cảm thấy mười phút vừa rồi quá lâu, nhìn họ mấy lần suýt soát tránh được dây leo mà gã lo đến nín thở.

“Yên tâm, nếu không chắc chắn thì chúng tôi sẽ không làm.” Chung Thịnh cười với Từ Vệ Quốc. Anh có thể cảm nhận được sự quan tâm trưởng quan Từ dành cho họ.

“Chắc chắn?” Từ Vệ Quốc hừ một tiếng, “Nói cho các cậu biết, nếu cái gì cũng chắc chắn thì trên đời đã chẳng có chuyện gì ‘ngoài ý muốn’ rồi.” Nói rồi gã lại cảnh cáo: “Hai thằng nhóc thối này, lần sau bớt làm mấy chuyện nguy hiểm như thế đi, ông đây sắp vì mấy đứa mà giảm thọ mười năm rồi.”

Chung Thịnh cười không nói. Anh hoàn toàn tin tưởng Ariel. Nếu Ariel đã nói là an toàn, thì chắc chắn không có vấn đề gì.

“Được rồi, bắt đầu kế hoạch thôi.” Ariel ngắt lời Từ Vệ Quốc. Tuy là Từ Vệ Quốc quan tâm Chung Thịnh, nhưng Ariel nghe vào tai vẫn thấy khó chịu. Người của hắn từ bao giờ lại cần người khác quan tâm? Anh ta cứ trông chừng cho tốt con chim khổng tước kia đi, để hắn ta đừng có đá lông nheo lung tung, khiến người ta phát tởm.

“Ok.” Từ Vệ Quốc đáp, khởi động hộp năng lượng.

Trong thân thể đã phân hủy hơn nửa của động vật bắt đầu phát ra sóng năng lượng cực mạnh. Hang động lại một lần nữa xôn xao, dây leo thi nhau bò đến chỗ mấy thi thể chứa hộp năng lượng.

Lớp này đến lớp khác, tương tự như vừa nãy, dây leo nối tiếp nhau bao bọc thi thể động vật, mấy dây leo đang quấn chặt cơ giáp cũng dần dần buông lỏng, rồi lao vút đến chỗ phát năng lượng.

Mấy chiếc cơ giáp vừa rồi bị dây leo bao phủ nay cuối cùng cũng lộ diện, cái nào cũng thương tích đầy mình. Trong số đó, chiếc của Zaccai suýt bị gai dây leo đâm thủng khoang điều khiển.

Nhìn cơ giáp của Zaccai thảm như thế, Từ Vệ Quốc bỗng hoảng sợ. Nhiệm vụ quan trọng nhất lần này của họ là hộ tống Zaccai, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì hỏng.

Từ Vệ Quốc sốt ruột vội mở kênh liên lạc hỏi: “Zaccai, không sao chứ?”