Editor: Nguyệt
Ariel trầm mặc một lát mới nói: “Do tôi không cẩn thận.”
Có lẽ sự áy náy hiện trên nét mặt Ariel đã làm bác sĩ dao động, ông không tiếp tục châm chọc nữa. Sau khi bố trí xong khoang chữa bệnh, ông đóng nắp lại, để Ariel đứng bên ngoài lẳng lặng nhìn Chung Thịnh nằm bên trong.
“Khụ khụ, ừm … cậu không cần phải sốt ruột như thế, cậu ấy chắc không sao đâu.” Từ Vệ Quốc ở bên cạnh không kìm được nhỏ giọng an ủi.
“Tôi biết Chung Thịnh không bị thương nghiêm trọng như nhìn bề ngoài.” Ariel đột nhiên lên tiếng, “Nhưng tôi không thể tha thứ cho mình, vì sai lầm của tôi mà khiến Chung Thịnh bị thương.”
“Chuyện này … Cậu cũng là người, tất nhiên sẽ có lúc phạm sai lầm. Lại nói, đâu ai ngờ được chúng nó lại to gan thế, dám chích thuốc cậu ngay trên thuyền.” Từ Vệ Quốc vỗ vai Ariel.
Ariel ngẩng đầu nhìn gã, khiến gã phải rụt tay về.
Ariel nhìn Chung Thịnh nằm trong khoang chữa bệnh, chậm rãi nói: “Sai là sai, sai thì phải sửa, không bao giờ tái phạm nữa, chứ không phải tìm mọi lý do để bao biện cho mình.”
Từ Vệ Quốc á khẩu, nhìn thoáng qua Chung Thịnh nằm bên trong. Hai người này đúng là xứng đôi đến mức tuyệt vời. Lúc trước khi Ariel mất tích, Chung Thịnh cũng là vẻ mặt ăn năn nói tất cả là do mình, bây giờ lại đến phiên Ariel.
“Cậu …” Từ Vệ Quốc định khuyên giải thêm đôi câu, nhưng vừa nâng tay lên thì Ariel đột nhiên nhũn người, khiến gã sợ tới mức vội hô toáng lên: “Bác sĩ!!”
“Có chuyện gì?” Bác sĩ đi từ trong phòng ra, thấy Ariel ngất trong lòng Từ Vệ Quốc thì ngẩn người, rồi vội vàng mở khoang chữa bệnh khác ra: “Mau bỏ cậu ta vào đây.”
Sau khi kiểm tra và chẩn đoán, bác sĩ có vẻ nghiêm túc hẳn lên, nhìn Từ Vệ Quốc với ánh mắt không mấy thân thiện: “Trong người cậu ta còn sót lại thuốc cấm. Chuyện này là thế nào?”
Từ Vệ Quốc gãi mũi. Bọn họ vốn là đi làm nhiệm vụ bí mật, phải che giấu được càng nhiều càng tốt, cho nên gã đã cố gắng giữ mình, không ngờ thằng khốn kia lại điên đến mức dám dùng cả thuốc cấm. Bây giờ muốn qua mặt ông bác sĩ này cũng khó đây.
“Các cậu ở đơn vị nào, trưởng quan đâu?” Bác sĩ nhìn Từ Vệ Quốc với ánh mắt sắc bén, tay đã theo phản xạ nắm lấy súng laser giắt bên hông.
“Ấy ấy, bác sĩ đừng kích động, tôi sẽ tìm người đến giải thích.” Từ Vệ Quốc ủ rũ mặt mày nói, rồi liên lạc với thuyền trưởng.
Lát sau, máy liên lạc của bác sĩ đổ chuông. Bác sĩ cảnh giác nhìn Từ Vệ Quốc, rồi nhận cuộc gọi.
“Bác sĩ Vương.”
“Thuyền trưởng.” Bác sĩ Vương chào theo quân lễ.
“Ba người trước mặt anh đang đi làm nhiệm vụ bí mật, tất cả thông tin về họ đều không được phép tiết lộ, kể cả bệnh án.”
“Nhưng thuyền trưởng, thuốc cấm …”
“Bác sĩ Vương.”
“Có!”
“Chấp hành mệnh lệnh đi.”
“… Rõ.”
Ngắt liên lạc, bác sĩ Vương nhìn Từ Vệ Quốc với ánh mắt đăm chiêu khó dò.
Bị nhìn đến mức rùng mình, Từ Vệ Quốc ho khan hai tiếng, hỏi: “Bác sĩ, đồng đội của tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ Vương bĩu môi, đúng là không nên so bì làm chi cho mệt. Ông ở trên thuyền này bao năm mới chỉ lên quân hàm thiếu úy. Nhìn người ta đi, tuổi còn trẻ, chẳng những là thiếu úy, mà còn được giao nhiệm vụ bí mật.
“Bác sĩ?”
“Hửm?” Bác sĩ Vương liếc nhìn Từ Vệ Quốc, “Bên này …” Ông chỉ vào Chung Thịnh, “Vết thương ngoài tương đối nghiêm trọng, chủ yếu là phía dưới …” Nói rồi ông nhìn Từ Vệ Quốc ý bảo ‘Cậu hiểu mà’.
Từ Vệ Quốc gãi mũi.
“Còn cậu này …” Bác sĩ Vương quay sang nhìn Ariel: “Cậu ta dùng thuốc cấm Cực Lạc, tôi không biết là vì mục đích gì, nhưng độc tính của loại thuốc này rất mạnh.”
“Có chữa được không?” Từ Vệ Quốc vội hỏi.
Bác sĩ Vương lườm gã: “Được, nhưng trong thời gian ngắn sẽ có di chứng.”
“Di chứng gì?” Từ Vệ Quốc bỗng rùng mình. Đây là con trai độc nhất của tướng quân Clifford, tuy là chuyện này không liên quan đến gã, nhưng cả ba đi làm nhiệm vụ, kết quả Ariel lại mang di chứng trở về, biện minh kiểu gì cũng không rõ được.
“Trong thời gian ngắn, tần suất ham muốn *** sẽ hơi lớn, kéo dài chừng một tháng.”
“À, thế thì tốt.” Từ Vệ Quốc vỗ ngực thở phào.
“Đừng mừng vội.” Bác sĩ Vương lại lừ mắt nhìn gã, “Một khi lên cơn, cậu ta sẽ không thể kiểm soát được bản thân, bất kể thời gian, địa điểm, tình huống.”
Từ Vệ Quốc đen mặt. Cái thứ này đúng là quá lừa đảo, bọn họ phải đi làm nhiệm vụ, nếu nửa chừng cậu ta lên cơn, chẳng lẽ họ phải tạm dừng, tìm chỗ làm tình cho cậu ta?
“Đây.” Bác sĩ Vương cũng đoán được gã đang nghĩ gì, loay hoay một hồi rồi lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong là mười ống thuốc: “Đây là thuốc làm dịu. Mỗi lần cậu ta lên cơn, dùng thuốc này có thể kéo dài thêm ba tiếng. Gặp tình huống khẩn cấp dùng thuốc này là thích hợp nhất.”
Từ Vệ Quốc nhận lấy cái hộp, hỏi: “Thuốc này có hạn chế gì không?”
“Không.” Bác sĩ Vương lắc đầu, “Đây là loại thuốc được nghiên cứu để chuyên nhằm vào Cực Lạc. Cứ yên tâm sử dụng.”
“Cảm ơn bác sĩ.” Từ Vệ Quốc vội vàng cất hộp đi, lòng thầm nghĩ phải nói chuyện này với Ariel thế nào.
Không hiểu sao bỗng thấy lạnh sống lưng, Từ Vệ Quốc ảo não nghĩ, nếu nói chuyện này ra chắc tên Ariel kia lại phóng khí lạnh cho mà xem.
Chờ Từ Vệ Quốc đi rồi, bác sĩ Vương mới đột nhiên vỗ trán: Thôi chết, quên bảo với cậu ta, sau khi dùng thuốc khi phát tác lại sẽ mạnh hơn nhiều … Mà thôi, có mạnh nữa cũng không hơn được hôm nay. Chuyện chồng chồng nhà người ta, ông quan tâm làm gì.
Lúc Ariel tỉnh lại thì thấy Chung Thịnh ngủ gục bên giường mình. Đưa tay vuốt mái tóc vừa ngắn vừa cứng của anh, trong mắt Ariel toát lên vẻ hối lỗi.
“Anh tỉnh rồi à?” Chung Thịnh ngủ không say, chỉ chạm nhẹ một cái là tỉnh. “Sao rồi, có muốn uống nước không? Bác sĩ bảo sau khi anh tỉnh lại sẽ rất khát.” Chung Thịnh cầm một chiếc cốc thủy tinh đựng đầy nước, cẩn thận dùng khăn thấm ướt rồi chấm lên đôi môi khô nứt của Ariel.
“Anh …” Vừa mở miệng, Ariel đã thấy cổ họng mình khô rát, tiếng nói khàn khàn rất khó nghe.
“Đừng nói vội.” Chung Thịnh cẩn thận thấm ướt môi hắn, rồi mới cắm ống hút để hắn uống cho dễ.
Nhìn gương mặt mệt mỏi và hai mắt đỏ ngầu của Chung Thịnh, Ariel thở dài khe khẽ: “Vất vả cho em rồi.”
Chung Thịnh đặt cốc xuống, dịu dàng nói: “Đâu có gì.”
“Cơ thể em …”
Chung Thịnh đỏ ửng mặt: “Không sao rồi, khụ khụ … đều là vết thương ngoài thôi.” Anh sẽ không nói cho Ariel biết chuyện lúc bò ra khỏi khoang chữa bệnh đã bị bác sĩ nốc cho hai bình dịch dinh dưỡng siêu bổ, nói là để bổ sung cho anh vì phóng X dịch quá độ.
“Anh hôn mê bao lâu rồi?” Ariel cảm thấy hơi váng đầu. Với một người luôn khỏe mạnh từ nhỏ đến giờ như hắn, cảm giác này thật mới mẻ, nhưng cũng rất khó chịu.
“Ba ngày. Bác sĩ bảo may là tố chất cơ thể anh tốt, khả năng đối kháng dược tính của Cực Lạc cao, hơn nữa … hơn nữa …”
“Hơn nữa gì cơ?”
“Hơn nữa giải tỏa kịp thời, tuy làm nhiều như vậy không tốt cho cơ thể, nhưng để Cực Lạc sót lại trong cơ thể thì còn nguy hơn.” Chung Thịnh hơi quay mặt đi. Đề tài này đúng là làm người ta xấu hổ.
Ariel day day thái dương, hỏi: “Ừ. Anh hôn mê ba ngày, dược tính của Cực Lạc đã được giải hết chưa?”
Chung Thịnh chần chừ một lát mới nói: “Xem như là vậy …”
Ariel buông tay xuống, nhìn anh chằm chằm: “Nói đi, còn tin xấu gì nữa?”
“Cũng không có gì.” Chung Thịnh vội trấn an, “Chỉ là tốc độ lọc chất độc hơi chậm, nhưng sẽ khỏi nhanh thôi.”
“Nói trọng điểm.” Ariel nhấn giọng.
Chung Thịnh lảng mắt đi: “Thì là … là …”
Ariel nhìn anh với vẻ nghi ngờ. Phó quan điềm tĩnh của hắn của cũng có lúc thế này sao? Rút cuộc Cực Lạc để lại di chứng gì?
“Là … trong một tháng kế tiếp, nhu cầu của anh về chuyện đó sẽ hơi mạnh.” Chuyện này không thể giấu mãi được, nên Chung Thịnh nói thẳng luôn.
“À.” Ariel mặt không biến sắc. Kết quả này vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận được. Nhưng vì sao Chung Thịnh nói câu đó xong, mắt lại cứ nhìn vào cái ghế đặt ở góc tường, cứ như trên đó nở hoa vậy …
Mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Hay là có chuyện gì mà hắn không biết?
“Chung Thịnh, sao em không nhìn thẳng vào anh? Có phải còn chuyện gì giấu anh không?” Ariel chậm rãi nói.
Chung Thịnh cứng người, từ từ xoay đầu lại, nhìn vào đôi mắt trầm tĩnh của Ariel, thở dài bất đắc dĩ: “Chuyện là … lúc anh phát tình … khụ khụ, lúc anh có nhu cầu, có thể sẽ không kiểm soát được hành vi …”
“Em nói cái gì?” Ariel sầm mặt. Cái gì là không kiểm soát được hành vi? Chẳng lẽ lại giống lúc bị tiêm Cực Lạc? Nếu vậy, hắn thà cho mình một phát súng còn hơn! Trong bất kỳ trường hợp nào, Ariel Clifford cũng không cho phép dục vọng lấn át lý trí!
Tác giả:
Di … di chứng này … rất tuyệt vời đúng không!!!