Bệnh viện thành phố trong phòng bệnh VIP cao cấp, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu rên.
Ôn Ngọc ngồi ở trên giường bệnh, thỉnh thoảng oa kêu một tiếng. Hô xong, vụng trộm nhìn Tần Phong ngồi ở trên sofa bên cạnh.
Nhưng Tần Phong ngồi ở chỗ kia, một chút phản ứng đều không có. Dù là Ôn Ngọc giả vờ đáng thương như thế nào, anh đều đã thờ ơ.
Bên kia, Tần Như Ngọc cúi đầu, không rên một tiếng gọt táo, trong lòng hối hận muốn chết.
Cô bé vì cái gì muốn vào lúc này tiến vào phòng bệnh! Cô bé vì cái gì muốn khi chú trẻ của mình tức giận thời điểm tiến vào phòng bệnh! Cô bé vì cái gì luẩn quẩn trong lòng muốn vào đến làm bóng đèn như thế!
Không sai, cô bé cảm thấy được mình hiện tại chính là đang làm bóng đèn.
Thím trẻ của cô bé chỉ lo làm mặc thương cảm không phát hiện, cô bé đúng là nhìn thấy rõ ràng.
"Rõ ràng hưởng thụ như thế, lại vẫn còn bày ra bộ dạng rất tức giận như vậy, không biết là vất vả sao?" Tần Như Ngọc oán thầm.
Nếu còn như vậy tiếp nữa, cô bé thật sợ mình sẽ nhịn không được nhắc nhở thím trẻ của mình.
Nhưng một cô gái nào đấy trên giường, còn không biết chính mình bị trêu chọc rồi. Thấy Tần Phong không nói lời nào, liền nằm ở trên giường ai ôi ai ôi giả thương cảm.
Trước đây mỗi lần cô có chút khó chịu, Tần Phong liền sẽ chạy tới hỏi han ân cần. Nhưng hôm nay, cô đã rên hơn mười phút rồi, Tần Phong một chút phản ứng đều không có.
Ôn Ngọc tròng mắt quay tròn xoay xoay, sau cùng, cắn răng một cái, nói: "Em đói bụng."
Tần Phong vẫn như cũ lãnh nghiêm mặt, không để ý tới.
Em vừa rồi cướp đoạt một miếng gà chiên lớn như vậy đều đã ăn xong rồi đi? Anh hiện tại đúng là một chút cũng chưa nếm qua, anh cũng chưa đói, em cũng dám ăn cái gì!
Tần tiên sinh bày tỏ, anh cực kỳ khó chịu!
Ôn Ngọc ủy khuất cực kỳ. Trông mong nhìn chằm chằm quả táo trong tay Tần Như Ngọc.
Tần Như Ngọc nở nụ cười một phen, vươn tay đã nghĩ đưa tới.
Nhưng tay cô bé còn không có vươn đi ra, chú trẻ của cô bé liền ở bên kia thay đổi tư thế.
Tần Như Ngọc lập tức thu tay, hướng tới Ôn Ngọc cười gượng: "Lúc đang đói bụng ăn táo không tốt đâu ạ."
Cô bé nói xong đem quả táo nhét vào trong miệng mình, bẹp cắn một miệng lớn.
Ôn Ngọc buồn bực muốn khóc, chuyển người lại, bọc chăn nhúc nhích vài cái, đáng thương tội nghiệp nhìn Tần Phong.
Tần tiên sinh không biết khi nào thì cầm một cuốn tạp chí tại lật xem, lúc này chính đang xem cực kỳ chăm chú, một chút ý tứ muốn để ý cô đều không có.
"Anh ấy giống như thật sự tức giận." Ôn Ngọc cân nhắc một phen, cẩn thận nhớ lại mọi chuyện dã trải qua hôm nay hôm nay.
"Không đúng, giống như từ hôm qua quyết định đi du thu anh ấy liền không vui rồi." Ôn Ngọc nhớ tới, trước Tần Phong giống như là phản đối vào trong thôn Thành Trung thu du ấy.
"Tần Phong, em sai lầm rồi." Ôn Ngọc đột nhiên thông suốt một dạng, đáng thương tội nghiệp lên tiếng giọng đầy vẻ áy náy.
Tần Phong lúc này cuối cùng mới trợn mắt liếc cô: "Sai chỗ nào rồi hả?"
"Đoán đúng rồi!" Ôn Ngọc nhất thời tinh thần tỉnh táo, tinh thần tràn đầy năng lượng từ trên giường bò dậy, bắt đầu liệt kê những tội trạng chính mình mắc phải, thành thật nhận sai.
"Em không nên cùng cha mẹ bọn họ làm loạn lao vào chốn nguy hiểm, không nên không nghe lời anh nói."
"Em lần sau không nên chính mình chạy tới đi toilet, nên là mỗi phút mỗi giây đều đã cùng với anh."
"Em không nên chỉ lo bảo bảo liền không để ý anh. Em không nên chỉ nghĩ muốn ôm bảo bảo đi ngủ không nghĩ muốn ôm anh."
"Tần Phong, em thật sự biết sai lầm rồi. Chúng ta buổi tối trở về liền cùng ôm nhau ngủ có được hay không? Anh đừng nóng giận, anh đêm nay muốn cái tư thế gì đều có thể..." (hạn cmn lời 😂😂😂😂😂)
"Khụ khụ..." Tần Phong mặt dày đều đã đỏ.
Người phụ nữ này thật sự là, mở miệng nhận lỗi cái gì đều nói ra được! Nơi này còn có trẻ con ở đây đó!
"Con đi, lập tức đi ngay." Tần Như Ngọc thấy chú mình nhìn qua, lập tức giơ quả táo đứng lên, nhanh nhẹn trốn đi rồi.
"Tần Như Ngọc." Ngay tại cô bé đi tới cửa thời điểm, Tần Phong bỗng nhiên kêu cô bé một tiếng.
Tần Như Ngọc thân thể cứng đờ, quay đầu, đặc biệt thức thời nói: "Chú trẻ người yên tâm, con vừa rồi cái gì cũng chưa nghe được! Con vừa rồi mất thính giác, con lập tức đi ngay."
Tần Như Ngọc nói xong mở cửa, chạy như điên mà đi.
"Thím trẻ, không nghĩ tới người nói mấy lời ám muội như thế cũng nói ra miệng được, vậy mà dũng cảm như thế!" Tần Như Ngọc hôm nay xem như mở rộng mắt rồi.
Đáng tiếc, chuyện này cô bé chỉ có thể để nó mục rữa ở trong bụng. Chẳng thế thì thật sự nói ra, sẽ bị chú trẻ của cô bé chỉnh chết mất.
Mà trong phòng bệnh, Ôn tiểu thư bình thường theo bạn bè tán gẫu Bát Quái tán gẫu các loại đề tài mặn chay tán gẫu quen, từ đầu không biết chính mình lời vừa rồi nói ra nói không đúng chỗ nào.
Lúc này, cô đang nằm ở trên giường bệnh, tội nghiệp nhìn Tần Phong.
Tần Phong bị cô nhìn đến toàn thân bốc hỏa, nhưng vẫn như cũ nghiêm mặt giáo huấn nói: "Về sau còn dám không nghe lời chạy loạn nữa không hả?"
Ôn Ngọc vội vàng lắc đầu: "Về sau tất cả nghe theo anh."
"Về sau anh nói nơi không thể đi, em lại vẫn có đi hay không hả?"
Ôn Ngọc thật sự lắc đầu: "Về sau tất cả nghe theo anh."
Tần Phong vẫn như cũ nghiêm mặt: "Về sau buổi tối đi ngủ không được đem theo bảo bảo trên giường."
Ôn Ngọc do dự một chút, vẫn gật đầu: "Tất cả nghe theo anh."
Tần Phong: "Về sau cha mẹ bọn họ bắt nạt anh, em muốn giúp anh hay không?"
Ôn Ngọc gật đầu: "Nghe lời anh."
Tần Phong: "Về sau..."
Ôn Ngọc đói được có chút giận: "Em nói gì đó tất cả nghe theo anh, anh còn không có yên sao!"
Xong rồi, có phần quá rồi!
Tần Phong sắc mặt cứng đờ, đứng lên, lên mặt đi đến bên giường, vươn tay: "Đứng dậy."
Ôn Ngọc cho rằng anh muốn đánh mình, sợ hãi hướng về sau rụt rụt: "Anh... Anh muốn làm gì?"
Cô chỉ là lỡ lời cãi lại tí thôi, anh hẳn không nhỏ mọn như vậy đi?
Tần Phong bị bộ dáng của cô chọc giận đến nở nụ cười: "Không phải nói đói bụng sao? Không nghĩ muốn đi ăn cái gì?"
Ôn Ngọc lập tức bật dậy: "Khẩn trương đi. Đúng rồi, Bảo Bảo nhất định cũng đói bụng, chúng ta mang Bảo Bảo cùng đi đi..."
Tần Phong mặt đen: "Ôn Ngọc, em quên em mới vừa đáp ứng chuyện gì rồi hả?"
Ôn Ngọc cúi đầu, không vui thì thầm một tiếng, không dám nói tiếp nữa.
Tần Phong thích nhất chính là dáng vẻ giận mà không dám nói gì này của cô, để cho cô mang giày xong, lôi kéo cô liền đi.
Mọi chuyện đến bây giờ, lúc này mới tính thực sự kết thúc.
Hỗ Sĩ Minh mang theo Hồng Tinh Huy thật sự biến mất. Trừ bỏ người của Hồng gia, người nào cũng không biết bọn họ đi nơi nào.
Tần Phong cùng Hồng Hưng Nhiên tuy ầm ĩ một trận, nhưng về sau hai nhà công ty vẫn như cũ có một chút nghiệp vụ lui tới.
Thôn Thành Trung bắt đầu có lợi nhuận, căn cứ Bùi Dịch lúc trước hứa hẹn, lợi nhuận của công ty thu được từ công trình này toàn bộ đều đã quyên góp công ích.
Tô Thi Thi cùng Bùi Dịch ở nước ngoài du lịch hai năm, mới một lần nữa trở về nhà. Khi bọn họ trở về ngày thứ mười, Tần Phong vụng trộm mang theo vợ con bỏ chạy, đem Hợp Hán Kiến Nghiệp ném trả lại cho Bùi Dịch.
Bùi tiên sinh đối với một chồng lớn báo công việc tài vụ gì gì đó, tức giận đến mặt đen suốt cả hai ngày.
Sau đó - -
Anh vận dụng hai đội vệ sĩ của hai nhà, đi sở nghiên cứu, đem em trai quý hóa trầm mê nghiên cứu khoa học không thể tự thoát khỏi luôn luôn động một tí liền làm nổ tung sở nghiên cứu kia, mời trở về.
Bùi tiên sinh đời này cũng chỉ đối vị em trai cùng mẹ khác cha này dùng qua chữ "mời", mà còn là tất cung tất kính cho mời trở về.
Nghe nói, Bùi Tĩnh khi đó đến công ty thời điểm, toàn bộ hành trình đen mặt. Tiểu ma vương năm xưa đã trưởng thành, khuôn mặt cùng Bùi Dịch có chút giống nhau, nhưng lại hơn một tia ngoan độc mạnh mẽ Hỗ gia.
Bùi Dịch nghĩ muốn đem cái công ty to như vậy đều đã ném cho Bùi Tĩnh, sau cùng vẫn lại là Tô Thi Thi đau lòng đứa nhỏ này, bắt Bùi Dịch đi công ty cùng chia sẻ cực khổ.
Thời gian thấm thoát trôi qua, lại qua năm năm.
Bùi Tĩnh đã hai mươi mốt tuổi. Trong năm năm này, cậu làm nhiều nhất hai chuyện chính là: Nghiên cứu phát minh cùng đến công ty đi làm.
Tô Thi Thi nhìn bóng lưng của cậu, không chỉ một lần óan giận Bùi Dịch.
"Nó vẫn chỉ là đứa bé, anh xem anh đi đều đã đem nó bồi dưỡng thành một ông già rồi!" Tô Thi Thi trừng mắt với Bùi Dịch đang làm ngựa cho con gái cưỡi.
Bùi Dịch cũng không ngẩng đầu lên nói: "Chính nó muốn họ Bùi. Con cái Bùi gia luôn luôn phải như vậy. Nó muốn giải thoát, liền chờ Bùi Ngôn lớn lên kế vị."
Tô Thi Thi mí mắt nhảy dựng: "Em còn nói gần đây Bùi Tĩnh tiểu tử kia sao lại luôn mang Ngôn Ngôn đi công ty! Các người... Em không thích, con của em phải được vui vui vẻ vẻ lớn lên."
Tô Thi Thi nổi giận.
Trẻ con nên có tuổi thơ vui vẻ hạnh phúc, thời điểm nên chơi đùa phải ngoạn chơi thật vui vẻ, thời điểm nên học phải học chăm chỉ. Đem áp lực của người trưởng thành áp đặt cho trẻ con, vậy quá không nhân tính rồi.
"Cha, người nhanh lên, điều khiển!" Bùi Nặc bảy tuổi ngồi ở trên lưng cha mình, hưng phấn mà hô.
"Tiểu công chúa ngồi yên, cha muốn tăng tốc rồi!" Bùi Dịch hét lớn một tiếng, rồi sau đó một tay đỡ con gái một tay chống đất, bắt đầu chạy như điên.
Tô Thi Thi chỉ cảm thấy gân xanh trên huyệt Thái Dương nhảy dựng, không thể nhịn được nữa hô: "Bùi Nặc, con đã bảy tuổi lại vẫn chơi loại trò chơi này!"
Mọi người ngủ ngon. Moa~ Moa~~ 😙😙😙😙😙