Mặt trời vừa lên cao đã cực nóng không chịu nổi.
Đối diện tập đoàn Hồng thị là một tòa trung tâm bách hóa mới khai trương. Lúc này, Tô Thi Thi liền kéo Bùi Dịch đứng ở cửa lớn lầu một trung tâm bách hóa.
Bọn họ đứng nơi chỉ cách tập đoàn Hồng thị một đường phố, lúc này hai vợ chồng mặt không chút thay đổi nhìn đối diện, không khí bốn phía đều có chút ngưng trọng lên.
Tô Thi Thi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nghiêng đầu đối với Bùi Dịch nói: "Không sai biệt lắm đi?"
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, Bùi tiên sinh vẫn lại là yên lặng gật đầu, hướng tới thư ký đứng ở bên cạnh liếc mắt ra hiệu.
Cái ánh mắt này, giống như mở ra cái chốt mở gì đó. Trong phút chốc, người ẩn núp ở phía xa lập tức ào đến. Hơn mười chiếc xe việt dã lấy tốc độ cực nhanh hướng về phía cửa lớn tập đoàn Hồng thị.
Dẫn đầu hai chiếc việt dã tốc độ nhanh nhất, ầm một phen, đâm đầu chui vào cửa lớn tập đoàn Hồng thị.
"Rầm..." cửa thủy tinh tự động tập đoàn Hồng thị trong khoảnh khắc thành mảnh nhỏ.
"A!" tiểu thư lễ tân ở sảnh lớn Hồng thị sợ tới mức hét rầm lên, các nhân viên an ninh nhanh chóng xúm lại.
Nhưng ngay sau đó, từ nơi khác hơn mười chiếc xe việt dã chạy đến, một đám người lao xuống xe. Mỗi người đều là đầu mang mặt nạ, mặc trang phục màu đen, mỗi người trên tay đều đã nắm một cây côn điện.
Đen kịp một đám, rất nhanh dũng mãnh xông vào nghiền nát cổng lớn.
"Không muốn chết lập tức rời đi!" Một người cầm đầu cao giọng quát một tiếng, rồi sau đó nâng cây côn điện lên mà bắt đầu loạn đập.
"A!"
"Cứu mạng!"
Cục diện lập tức vô cùng hỗn loạn, nhân viên làm việc ở lầu một chạy trối chết, khóc hô chạy ra ngoài.
"Chậc chậc..." Nơi xa, Tô Thi Thi thấy như vậy một màn, thất vọng lắc đầu, "Hồng gia nuôi người sao lại nhát gan như thế, tốt xấu cũng phải phản kháng một phen chứ?"
Bùi Dịch liếc cô, trong mắt hiện lên quét xuống bất đắc dĩ, không nói gì.
Người của Hồng gia làm sao có thể dễ chọc. Những người này chỉ là nhân viên của tập đoàn Hồng thị, không được coi là người của Hồng gia.
Quả nhiên, vừa vặn một phút đồng hồ, người của Hồng gia liền đến rồi.
Trước hết đến chính là bảo an của Hồng gia, một đám người cầm gậy gộc, đi lên liền cùng đám người đeo mặt nạ kia đánh nhau loạn xạ.
Tô Thi Thi trên mặt ý cười biến mất, không hề chớp mắt nhìn về phía trước.
"Đừng nóng vội." Bùi Dịch vỗ vỗ bờ vai cô, hướng tới thư ký hạ cái mệnh lệnh thứ hai.
Một phút đồng hồ sau, lại một lượng lớn xe chạy tới. Trên xe lao lại thêm một đám người mang theo mặt nạ, đi đến liền đánh.
Hồng Tinh Huy cũng nhận được tin tức, đang muốn dẫn người xuống. Hồng Kỳ Ngôn sống chết ngăn cản hắn.
"Nhị thiếu gia, người hiện tại thật sự không thể xuống. Bùi tiên sinh Bùi phu nhân ở phía đối diện, người đi xuống không chừng sẽ lại xảy ra thêm chuyện gì." Hồng Kỳ Ngôn còn kém ôm lấy chân Hồng Tinh Huy để cho hắn thay đổi chủ ý rồi.
Hồng Tinh Huy lại là vẻ mặt hưng phấn: "Cậu cảm thấy được chuyện đã nháo đến bây giờ còn có thể quay lại sao? Cơ hội tốt như vậy tôi làm sao có thể không đi? Cậu cút ngay cho tôi!"
Hồng Tinh Huy nói xong một cước liền đạp tới.
Hồng Kỳ Ngôn tay mắt lanh lẹ ôm lấy chân của hắn, đánh chết cũng đều không buông tay.
"Người liền nghe tôi nói đi, nhẫn nhịn một chút liền đi qua. Quân tử báo thù mười năm không muộn. Hiện tại ở bên ngoài có nhiều phóng viên như vậy, đến lúc đó nếu như bị người ta chụp được cảnh người bị người đánh..."
" Người Hồng gia chúng ta sợ bị đánh?" Bùi Dịch cùng Tô Thi Thi vậy mà theo ta ngoạn chơi chiêu thức ấy, bọn họ quên Hồng gia tôi là lập nghiệp bằng cách nào rồi hả?" Hồng Tinh Huy cười lạnh nói.
Nếu bàn về ngoan độc luận bạo lực, tất cả người ở Bắc Kinh này có ai so được Hồng gia? Hắn lại vẫn thật không tin người Bùi Dịch bọn họ nuôi có thể so sánh với đám tội phạm chạy trốn Hồng gia lợi hại!
"Nhưng bọn họ là kẻ điên a! Người cũng thấy cái tư thái đến bây giờ rồi..."
Hồng Tinh Huy không kiên nhẫn quát: "Cậu nên là biết bọn họ thích nhất phá huỷ công ty nhà người ta. Trước kia trụ sở chính của Đoàn thị, về sau là xây dựng Minh Đỉnh, cậu quên kết cục hai tòa nhà lớn kia rồi hả?"
Hồng Kỳ Ngôn ngẩn ra. Hắn đương nhiên nhớ rõ tòa nhà trụ sở chính của Đoàn thị không hiểu sao bị bùng nổ cùng xây dựng Minh Đỉnh bị ngập nước.
Dù thế nào cũng không cho phép Bùi Dịch lại đem tập đoàn Hồng thị của bọn họ cũng làm hỏng.
Hồng Tinh Huy thừa dịp hắn ngẩn người, một cước đá văng hắn ra, nhanh hướng tới bên ngoài văn phòng đi đến.
Hồng Kỳ Ngôn biết rõ giữ không được hắn, tận tâm hoàn thành trách nhiệm nói: "Đừng dùng thang máy, đi thang lầu."
Thang máy nói không chừng đi được nửa đường đã bị ngừng. Bùi Dịch kỹ thuật hacker ở Bắc Kinh đã không tính bí mật rồi.
Hồng Tinh Huy chỉ do dự một giây, liền hướng tới cầu thang thoát hiểm đi đến.
Mà phía dưới, lúc này cũng sớm đã hỗn chiến một mảnh, tràng diện có thể nói như đang quay phim điện ảnh bom tấn.
Hồng Hưng Nhiên nơi đó cũng nhận được tin tức, hắn chỉ là để cho lái xe đem xe dừng lại ở con đường bên cạnh, xa xa nhìn tập đoàn Hồng thị của chính mình, cũng không có đến gần.
"Tổng giám đốc, muốn để cho người ở những tầng lầu khác rút khỏi đó hay không?" Thư ký đang ngồi trên ghế lái phụ quay đầu nhìn Hồng Hưng Nhiên.
Hồng Hưng nhiên nhíu mày: "Trước cho người báo cáo tình hình nhị thiếu bên đó."
Vâng ạ thư ký vừa muốn gọi điện thoại, bỗng nhiên nhìn về phía trước nói, "Tổng giám đốc, người xem kia là cái gì?"
Hồng Hưng Nhiên ngẩng đầu vừa thấy, sắc mặt từ từ ngưng trọng lên, hơn một tia nghi hoặc.
Chỉ thấy bên ngoài tập đoàn Hồng thị bỗng nhiên xuất hiện một đám vật thể bay không xác định.
Xa xa nhìn, như là một đám ong mật. Chỉ là nơi này làm sao có thể xuất hiện nhiều ong mật như vậy, mà còn chúng nó giống như đều đã hướng tới tập đoàn Hồng thị bay đi vào.
Nơi xa trong một cái góc khuất, một thiếu niên đội mũ lưỡi trai trên mặt còn có một chút mụ mẫm của trẻ con, cầm trong tay một cái điều khiển từ xa, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm đám ong mật đột nhiên xuất hiện kia.
Cậu lườm hai vợ chồng cách đó không xa đứng ở trước cửa lớn trung tâm thương mại một cái, buồn bực hừ một tiếng.
"Vừa về đến liền gây chuyện, thật sự là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn." Bùi Tĩnh thở phì phì thì thầm một tiếng, trên tay động tác không chậm, bốp bốp bốp đè xuống mấy cái cái nút.
Vốn dĩ đám ong mật kia vốn đang ở trước cửa lớn tập đoàn Hồng thị lượn qua lượn lại, bỗng nhiên cùng nhau hướng tới trong tập đoàn bay vào.
Nếu Ôn Ngọc ở trong này, nhất định nhận ra đoàn ong mật này. Lúc trước cô cùng Bùi Tĩnh hai người còn dùng đám ruồi bọ máy tương tự trêu cợt qua Lý Hinh nhi.
Lúc này, đám ong mật kia bay qua đại sảnh lầu một, hướng tới lầu hai bay đi.
Một lát sau, trong Cao ốc tập đoàn Hồng thị bộc phát ra một trận quỷ khóc sói gào. Một số lớn công nhân bụm mặt, một đoàn nước mắt nước mũi chạy ra ngoài.
"Đồng Đồng giỏi lắm!" Tô Thi Thi nhìn đến những thứ ong mật này thời điểm liền nghĩ tới cái gì, lúc này nhìn đến đám nhân viên đang lao ra, đâu nào vẫn không rõ, hưng phấn mà liền giống như đứa trẻ được cho kẹo một dạng.
Bùi Dịch sắc mặt đã có chút đen sẫm, từ trong miệng vợ mình nghe được cô khen ngợi người đàn ông khác, cho dù người đàn ông kia là em ruột của chính mình, Bùi tiên sinh lòng dạ hẹp hòi lại vẫn là có chút khó chịu.
Tô Thi Thi mới không chú ý những thứ này, lúc này nhìn chằm chằm phía trước, chính đang hăng say xem trò vui.
Nơi xa trong một chiếc xe Bentley khiêm tốn xa hoa, thư ký xoa mồ hôi lạnh, chỉ vào phía trước thật cẩn thận hỏi: "Tổng giám đốc, này... Bọn họ hẳn không thật sự muốn đem cao ốc của chúng ta cho hủy đi đi?"
"Việc ác" vợ chồng Bùi thị, bọn họ trước kia nghe cũng không ít.
Hồng Hưng Nhiên từ lúc nhìn thấy những ong mật bắt đầu, cảm xúc trên mặt liền biến mất, như là đã sớm nghĩ tới cái gì.
Trầm mặc một hồi lâu, anh ta mới chậm rãi mở miệng: "Ngăn cản không xong."
"Đám người trưởng bối trong gia tộc đã qua tới, chẳng lẽ cũng ngăn cản..." Thư ký vừa dứt lời, liền nghe đến phía trước truyền đến một trận tiếng phanh lại.
Không nhìn thì không sao, quả thực đã giật mình.
Không chỉ Hồng gia những Lão Đồ Cổ đó nghe tin chạy đến, liền ngay cả những người lãnh đạo toà thị chính đều đã đến đây.
Hồng Hưng Nhiên tùy ý đưa mắt nhìn, gân xanh trên trán lồi nhảy một phen.
Đến thị trưởng đều đã đến đây!
"Tần Phong, Bùi Dịch, hai người các người nói lời không giữ lời!" Dù là Hồng Hưng Nhiên tính tình cho dù tốt, lúc này cũng có chút tức giận rồi.